Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1444
Chương: Gặp Lại Dạ Minh Huy
Không có khoáng thạch, vô cùng bi kịch.
Vân Phi Dương vốn tính toán trở về Đoán tạo Giới vơ vét khoáng thạch.
Nhưng từ trong miệng Liễu Nhu biết được, khu vực phụ cận có một vị diện khoáng thạch phong phú.
Cái này tốt.
Vân Phi Dương thay đổi tuyến đường.
Vài ngày sau.
Tử Ngọc Tiên Hồ tới mục đích.
Vân Phi Dương vừa vào đã ý thức được, đây không phải vị diện, quả thực là một mỏ quặng to lớn.
Mà nơi đây không có nhân loại, hẳn là một Giới hoang vu không người.
– Chậc chậc.
Vân Phi Dương cảm thán.
– Thế gian này lại có một Giới không bị nhân loại chiếm cứ, thực ngoài ý muốn.
Dựa theo ngày thường quen thuộc, hắn lấy ra la bàn, dò xét.
La bàn cất giữ mảnh vỡ Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm có thể lẫn nhau cảm ứng.
Vân Phi Dương đi vào Giới khác đều sẽ tiện tay lấy ra dò xét, nhưng thủy chung không có phát hiện.
Lần này hắn vốn cũng không ôm hi vọng.
Nhưng vừa lấy la bàn ra, lưu quang lấp lóe, chỉ đến phía Đông Nam.
Vân Phi Dương đại hỉ, lúc này dựa theo khu vực chỉ thị bay đi, rất nhanh đứng trên chỗ cao ngất của một ngọn núi.
– Cả ngọn núi này cũng là khoáng thạch đặc thù nào đó.
Vân Phi Dương cảm khái.
Trên ngọn núi có một đạo hào quang nhỏ yếu lấp lóe, nhìn kỹ lại thì thấy một khối mảnh vỡ bị khảm trong núi.
Hiển nhiên, chính là mảnh vỡ của Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm.
Hưu!
Vân Phi Dương tới, thu mảnh vỡ, nói.
– Đây là khối mảnh vỡ thứ năm.
Ông ——
Đột nhiên, la bàn lần nữa lấp lóe ánh sáng.
– Còn nữa?
Vân Phi Dương đại hỉ không thôi, lúc này theo phương vị bước đi.
Rất nhanh, khối mảnh vỡ thứ sáu của Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm đã được tìm thấy.
Hưu!
La bàn lại có phản ứng.
Vân Phi Dương hưng phấn kém chút hoan hô, cuối cùng, tìm tới khối thứ bảy.
Đáng tiếc, về sau la bàn lại không phản ứng bữa.
– Phi Dương.
Liễu Nhu ngưng trọng nói.
– Ba mảnh vỡ ở Giới này, chỉ sợ không đơn giản.
– Ta cũng cho rằng như vậy.
Vân Phi Dương nói.
Mình tìm lâu như vậy mà không phát hiện một khối mảnh vỡ.
Tại vị diện này lại tìm được ba khối, nhất định không tầm thường.
– Có lẽ…
Hắn hơi hơi trầm ngâm, cùng Liễu Nhu trăm miệng một lời.
– Nơi này có Hỗn Nguyên thạch!
…
Một Giới sơ khai, hình thành Hỗn Nguyên Khí, đây là thuộc tính tinh thuần nhất giữa thiên địa.
Đa số, Hỗn Nguyên Khí sẽ tiêu tán, nhưng cũng có cực kì cá biệt ngưng tụ trong vị diện, hình thành Hỗn Nguyên thạch độc nhất vô nhị.
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm đứng đầu thập đại thần khí Thần Giới, chính là do Hỗn Nguyên thạch rèn tạo thành.
Giới lấy mỏ quặng làm chủ để Vân Phi Dương và Liễu Nhu suy đoán, có lẽ tồn tại Hỗn Nguyên thạch, nếu không tại sao lại hấp dẫn ba khối mảnh vỡ của Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm?
– Mặc kệ có hay không.
Vân Phi Dương nói.
– Cũng phải tìm một chút.
Hỗn Nguyên thạch cực hiếm thấy cũng cực kỳ trọng yếu đối với hắn.
Bởi vì một khi nắm giữ vật này lại tìm ra hai khối mảnh vỡ khác thì có thể tái tạo lại Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm.
Xoát!
Vân Phi Dương bay tới bay lui.
Tiên niệm điên cuồng lan tràn, không chỉ có dò xét mặt đất, còn dò xét đáy hồ.Đáng tiếc, tìm nửa tháng, vẫn chưa có thu hoạch.
Cái này không chỉ có để Vân Phi Dương nghi vấn, chẳng lẽ ba khối mảnh vỡ Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm rơi ở chỗ này thật chỉ là trùng hợp?
– Hẳn không phải trùng hợp.
Liễu Nhu nói.
– Chàng tìm tiếp đi.
– Ừm.
Vân Phi Dương cũng không từ bỏ, tiếp tục tìm kiếm, thuận tiện gặp được mỏ quặng có thể dùng, thuận tay thu vào Phi Dương giới.
Lần này, Vân Đại Tiện Thần học tinh.
Cả cặn mỏ cũng thu vào Phi Dương giới.
Một tháng qua, chí ít có hơn hai mươi khoáng mạch tọa to lớn bị hắn mang vào.
Mỏ quặng đẳng cấp cao có thể tự sinh sôi, Vân Phi Dương tạm thời không thiếu khoáng thạch.
Tiếc nuối là.
Vẫn không tìm được Hỗn Nguyên thạch, không chút dấu vết.
– Có lẽ…
Liễu Nhu bất đắc dĩ lắc đầu nói.
– Chúng ta đoán sai.
Vân Phi Dương cũng thở dài một tiếng.
Ông!
Nhưng vào lúc này, giữa bầu trời đột nhiên tê liệt, một chiếc Cự Hạm chầm chậm lái vào.
– Lược đoạt giả?
Vân Phi Dương nhíu mày.
Loại chiến hạm này chỉ có lược đoạt giả Linh Vũ Giới mới có được.
…
Chiến hạm chầm chậm chạy đến, thể trạng phi thường to lớn, ít nhất đã đến nhị đẳng chiến thuyền.
Trên boong tàu xếp một ghế dựa sáng chói được bảo thạch chế tạo, một người trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn đang ngồi.
Chiếc này nhị đẳng chiến hạm tên Dạ Vương hào, chủ nhân là nhị đẳng lược đoạt giả Linh Vũ Giới tên Dạ Minh Huy.
– Nguyên lai là hắn.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.
– Hả?
Dạ Minh Huy cũng phát hiện Vân Phi Dương, kinh ngạc nói.
– Là hắn?
Hưu!
Lưu quang lóe lên, Vân Phi Dương xuất hiện trên chiến hạm, khóe miệng mỉm cười, nói.
– Thật bất ngờ sao?
Khi nói chuyện, khí tức hơi hơi phóng thích tràn ngập trên thuyền, cảm nhận được cỗ áp lực thật lớn kia, sắc mặt Dạ Minh Huy đột nhiên đại biến.
Người này vậy mà đạt tới Bán Tiên?
Năm đó liên minh lược đoạt giả và Giới Chủ Linh Vũ Giới khởi xướng lệnh truy sát vũ trụ, Dạ Minh Huy từng truy sát qua Vân Phi Dương.
Lúc đó cảnh giới hắn là Chí Tôn đại viên mãn, Vân Phi Dương chỉ là Hóa Thần cảnh.
Bên trong hạo hãn vũ trụ, hai người gặp nhau giao thủ, cuối cùng bởi vì thực lực cách xa, Vân Phi Dương không thể không trốn vào Phi Dương đại lục.
Bây giờ gặp nhau lần nữa.
Vân Phi Dương đã là Bán Tiên đại viên mãn vững chắc kỳ.
Mà vị lược đoạt giả tính cách cao ngạo này mới vừa bước vào Thiên Tôn sơ kỳ.
– Ta nhớ được năm đó ngươi từng nói qua, nếu có thể chống lại ngươi một chiêu, kiếp sau muốn báo thù đi Linh Vũ Giới tìm ngươi?
Vân Phi Dương nói.
…
Dạ Minh Huy trầm mặc,
Hắn nói qua, nói vô cùng phách lối.
Nhưng về sau từ liên minh biết được, một chiêu của mình lúc ấy cũng không giết được đối phương.
Vân Phi Dương nói.
– Hiện tại ta tới tìm ngươi, có phải có chút quá sớm?
Một cái mỉm cười, một câu phát ra khí tức khủng bố, ép Dạ Minh Huy khổ không thể tả.
Lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ, đừng nói một Thiên Tôn sơ kỳ, dù Bán Tiên đại viên mãn vững chắc kỳ cũng có thể tuỳ tiện mạt sát.
Dạ Minh Huy biết hôm nay gặp hắn, khẳng định dữ nhiều lành ít.
Xoát!
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt, một tay giơ lên, âm thanh lạnh lùng nói.
– Tiểu tử, một chưởng năm đó, ngày hôm nay hoàn trả.
Hô!
Chưởng ấn huy động, mang theo gió lạnh mạnh mẽ.
Dạ Minh Huy tái nhợt, vội vàng quát.
– Đừng giết ta, ta có bí mật muốn báo!
Vân Phi Dương dừng lại.
Dạ Minh Huy rõ ràng cảm nhận được, mình vừa thu chân trở về từ trong quỷ môn quan.
Ba.
Đột nhiên, một tay Vân Phi Dương đập vào đầu hắn, cười lạnh nói.
– Ta ngược lại muốn xem ngươi có bí mật gì.
Hô!
Khi nói chuyện, linh hồn lực điên cuồng dung nhập Thức Hải.
– A!
Dạ Minh Huy thống khổ hét thảm, khuôn mặt anh tuấn bắt đầu vặn vẹo.