Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1423
Chương: Thần Thú, Toàn Ra!
Côn Bằng, một trong cácThần thú, thực lực phi thường mạnh mẽ.
Huyết thống cũng phi thường cao quý.
Dù Hỏa Lôi Long Vương, Cửu Vĩ Thiên Hồ các loại Thần thú đều sẽ ảm đạm phai mờ nếu so huyết thống cùng nó.
Chân chính có thể sánh vai cũng chỉ có Tứ Linh thú.
Làm đại biểu một trong Thần thú có huyết thống cao quý nhất, thực lực Côn Bằng cũng phi thường cường đại.
Không chút nào khoa trương mà nói, thực lực cá nhân nó, đều áp đảo bốn người Vô Kỵ.
Bây giờ, lấy lực lượng tự thân gia trì cho chủ nhân Vũ Văn Ưng, chiến đấu lực sẽ được đề thăng đáng sợ!
“Hô!”
Lực lượng của Côn Bằng không ngừng gào thét mà ra.
Quanh thân Vũ Văn Ưng bạo phát khí lãng càng ngày càng mạnh, càng ngày càng kinh khủng.
Còn chưa xuất thủ, bọn người Vô Kỵ đã cảm nhận được áp lực khủng bố.
– Chư vị.
Ninh Trạch Thiên trầm giọng nói.
– Cùng nhau chống lại.
– Tốt!
Ba người đáp ứng.
“Xoát!”
Trong khoảnh khắc, bốn người bạo phát lực lượng tự thân dung hợp lại cùng nhau, hình thành phòng ngự kết giới bốn màu trước người.
– Không được.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Phòng ngự kết giới bọn người Vô Kỵ tạo ra rất mạnh.
Nhưng so sánh khí thế thì rõ ràng yếu hơn lực lượng kinh khủng mà Vũ Văn Ưng đang không ngừng ngưng tụ mấy phần.
Một khi oanh đến, tất sẽ bị phá mất dễ như trở bàn tay!
Vô Kỵ cùng mấy người Ninh Trạch Thiên cũng biết, nhưng chỉ có thể làm, dù sao, đây là phòng ngự mạnh nhất mà bọn họ có khả năng tạo ra.
Thực ra, bọn họ có thể chạy, chạy vào Cuồng Sát Thành, nhưng thân là thiên kiêu Thiên Tinh Bảng, sao lại đi một bước này?
– Tới đi.
Vũ Văn Ưng ngạo nghễ nói.
– Tiếp ta một quyền!
“Xoát —— “
Vừa dứt lời, lực lượng tụ lực đã lâu ầm vang bạo phát hóa thành cự quyền, ngang nhiên đánh tới phòng ngự kết giới.
Bành! Bành! Bành!
Trong khoảnh khắc, không gian vừa mới khép lại lần nữa vỡ nát.
Dù tốc độ vỡ vụn hay diện tích vỡ vụn đều mạnh hơn so với công kích vừa rồi của bốn người Vô Kỵ!
– Thiên kiêu thứ ba Thiên Tinh Bảng thật đáng sợ!
Mặc dù rất nhiều võ giả không có ở đây, nhưng nhìn trình độ không gian vỡ vụn cũng có thể nhìn ra.
“Oanh!”
Tiếng vang truyền đến.
Màn sáng run rẩy, cuối cùng phai mờ.
Hiển nhiên, một quyền này của Vũ Văn Ưng sinh ra uy lực đã lan đến gần hình ảnh trận pháp trên trời cao.
“Hưu —— “
Ước chừng một lát, màn sáng tự động tu sửa, xuất hiện lần nữa tại vạn giới.
Rất nhiều võ giả nhanh chóng nhìn lại.
Chỉ thấy khu vực chiến đấu, một hố to hơn lúc trước mấy trượng, không gian xung quanh vỡ vụn, không có dấu hiệu khép lại.
– Má ơi!
– Lực lượng kia đáng sợ cỡ nào a!
Mọi người sợ hãi thán phục.
Đương nhiên, bọn họ càng để ý là, bốn Thiên kiêu kia thế nào.Mọi người dời ánh mắt xuống dừng ngay khu vực lúc trước Vô Kỵ bọn người đứng, lại phát hiện không có một ai.
– Người đâu?
– Không phải bị một quyền oanh sát luốn đó chứ?
Mọi người lạnh run.
Bốn tên Bán Tiên đại viên mãn đỉnh phong bị Thiên kiêu bài danh thứ ba Thiên Tinh Bảng tung một quyền oanh sát, ngẫm lại không khỏi rùng mình!
– Mau nhìn!
Đột nhiên, có người cả kinh hô.
– Bọn họ ở nơi đó!
“Xoát! Xoát!”
Rất nhiều võ giả chuyển ánh mắt, nhất thời phát hiện bóng người bốn Thiên kiêu ngoài trăm trượng.
…
“Phốc!”
Vô Kỵ đứng ngoài trăm trượng phun ra một ngụm máu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Ngự Long, Ninh Trạch Thiên cùng Hoắc Chiến bên cạnh cũng dị thường chật vật.
Tuy bọn họ chống được một quyền của Vũ Văn Ưng nhưng cũng phải trả giá rất lớn, kinh mạch bị hao tổn nhiều chỗ.
– Lợi hại!
– Một quyền đả thương bốn tên Bán Tiên đại viên mãn đỉnh phong!
Vô số cường giả cảm khái.
Thần Ẩn giới có thiên kiêu thứ ba Thiên Tinh Bảng này tương trợ, có thể nói như hổ thêm cánh.
Nếu Thiên Long giới không có Bán Tiên đại viên mãn đỉnh phong càng mạnh hơn, sợ rằng sẽ vô cùng phiền phức.
Vì cái gì không nghĩ đến Tiểu Thần Giới?
Rất đơn giản, Giới này tuy là bên giao chiến chủ đạo, trừ phi Tiểu Thần Chủ tự thân lên tràng, căn bản không có lực lượng chống lại.
Cho dù Vân Phi Dương bọn họ xem trọng cũng không được.
Một quyền thương tới bốn tên Bán Tiên đại viên mãn đỉnh phong, Vũ Văn Ưng trong lòng mọi người tựa như là một vị Thần.
– Các ngươi không có sao chứ?
Nơi xa Vân Phi Dương lo lắng hỏi.
Bọn người Ninh Trạch Thiên lườm hắn một cái nghĩ thầm, chẳng lẽ sắc mặt chúng ta không thể chứng minh có sao hay không à?
– Vân học đệ.
Vô Kỵ đè ép bốc lên huyết dịch, nói.
– Mang theo Quỷ Kiến Sầu trở về Cuồng Sát Thành.
Bọn họ không cách nào chống lại Vũ Văn Ưng, có thể làm cũng là trì hoãn thời gian.
– Không được.
Vân Phi Dương cự tuyệt.
– Các ngươi đều bị thương, sao ta có thể đi.
Nói rồi bay đến, đứng trước mặt bọn hắn, vung tay lên, ném Quỷ Kiến Sầu trên lưng ra ngoài.
“Phù phù!”
– A… Ta …
– Không được… Ta hai lần bị thương rồi… A… Ta…
Quỷ Kiến Sầu rên rỉ hai tiếng, dán mặt xuống mặt đất giả chết.
– Bà nội ngươi.
Vân Phi Dương khinh bỉ.
Tiếp theo đưa ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Ưng, cười nói.
– Không nghĩ tới ngươi rất lợi hại.
“Hô!”
Sinh mệnh thuộc tính được phóng thích, trong nháy mắt rót vào thân thể bốn trong Vô Kỵ, điều trị kinh mạch bị hao tổn của bọn họ.
– Cái này. . .
Tâm thần đám người Vô Kỵ chấn động.
Vân học đệ lại có sinh mệnh thuộc tính sánh ngang với Thời Không Hệ a.
– Không nghĩ tới?
Vũ Văn Ưng thản nhiên nói.
– Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng đánh bại Quỷ Kiến Sầu và Chu Tử Mặc thì vô địch Thiên Kiêu Điện?
Hắn ý thức được Vân Phi Dương có sinh mệnh thuộc tính, đang liệu thương cho bọn người Vô Kỵ.
Nhưng căn bản không có để trong lòng, bởi vì, dù bốn người lần nữa khôi phục như lúc ban đầu, mình cũng có thể đánh tan dễ như trở bàn tay.
Đây chính là phách lối và tự tin của thiên kiêu thứ ba Thiên Tinh Bảng!
– Không sai.
Vân Phi Dương một bên liệu thương cho mọi người, một bên cười nói.
– Khi còn chưa gặp ngươi, ta còn thật sự coi mình vô địch Thiên Kiêu Điện đó chứ.
– Cắt.
Vũ Văn Ưng khinh thường hừ một tiếng.
Vân Phi Dương nói.
– Nguyên lai thiên kiêu trước ba Thiên Tinh Bảng lại có thực lực khủng bố như vậy, ta hôm nay xem như kiến thức.
– Có điều!
Nghĩ một lát, khóe miệng Vân Phi Dương mỉm cười, nói.
– Đối phó ngươi, ta vẫn có tự tin.
“…”
Khóe miệng bọn người Vô Kỵ đang trong lúc chữa thương run rẩy rất nhỏ.
Vân học đệ này cũng rất phách lối.
Bọn họ cũng không biết, Vân Phi Dương cóthực lực đánh với Vũ Văn Ưng một trận.
“Ha ha ha.”
Vũ Văn Ưng bị chọc cười, nhưng rất nhanh thu hồi nụ cười, âm u nói.
– Tiểu tử, ngươi chỉ là một con kiến nhỏ yếu trước mặt ta.
Vân Phi Dương cũng cười.
Rất nhanh, mục quang lãnh lệ nói.
– Dù là con kiến yếu nhỏ cũng có thể rung chuyển voi.
– Thật sao?
Vũ Văn Ưng ngoắc ngoắc tay, lớn lối nói.
– Đến đây, để ta xem một chút, con kiến nhỏ như ngươi làm thế nào rung chuyển voi như ta.
“Hô!”
Vân Phi Dương phun một ngụm khí, đung đưa bả vai, vận động gân cốt.
Vô Kỵ bọn người thấy thế, sụp đổ thầm nghĩ. “Tên này thật muốn cùng Vũ Văn Ưng động thủ?”
“Ông!”
Đột nhiên, không gian vừa mới khép lại vặn vẹo cực độ, cuối cùng lại nứt vỡ, chợt nhìn thấy từng bóng mờ to lớn đi ra từ vết rách.
– Ôi má ơi…
Bốn người Vô Kỵ há miệng.
Võ giả ngoại giới cũng trừng to hai mắt, ánh mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Vũ Văn Ưng đã có cảnh giới trang bức cực cao cũng thần sắc ngốc trệ, ánh mắt phát ra vẻ khó tin.
Bọn họ thấy cái gì?
Nhìn thấy một đầu Thần thú bị ngọn lửa và lôi điện bao phủ.
Nhìn thấy một đầu Thần thú giẫm lên sóng nước mà đến.
Nhìn thấy một đầu Thần thú màu trắng nắm giữ vũ dực to lớn.Nhìn thấy một đầu Thần thú có chín cái đuôi trắng như tuyết.
Nhìn thấy một đầu… Không, là Thần thú chín cái đầu!
Nhìn thấy một vỏ rùa to lớn, trong đó ẩn chứa khí tức Thần thú loại Quy nhàn nhạt.
Nhìn thấy một đầu Sư Thú toàn thân lông vàng óng, vô cùng hùng vĩ!!