Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1417
Chương: Vân Phi Dương Bị Ngược!
Năm tên hắc y nhân đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất.
Không có cách, Quỷ Kiến Sầu không chỉ có thân thể mạnh, lực lượng cũng rất táo bạo.
Bọn họ mặc dù có cảnh giới đại viên mãn vững chắc kỳ nhưng trước mặt tên kia, căn bản chiếm không được bất kỳ tiện nghi gì.
Thậm chí, vừa rồi tiếp nhận một quyền đều đã thụ thương.
– Đáng giận.
Quỷ Kiến Sầu thu quyền, quát.
– Ta còn chưa đánh đã nghiện, bọn họ đã chạy rồi.
Vân Phi Dương trầm mặc không nói.
Giờ phút này, hắn đang suy đoán bọn hắc y nhân này do ai phái tới.
– Bắc Môn gia?
– Lúc trước giết năm tên Bán Tiên đại viên mãn vững chắc kỳ của bọn hắn.
– Nếu Bắc Môn Trưởng lão nhận được tin tức, tuyệt sẽ không phái cường giả đẳng cấp này đi tìm cái chết.
Vân Phi Dương bài trừ Bắc Môn gia.
Thiên Long giới?
Hẳn cũng cho rẵng không thể, dù sao mình vừa mới kết thù với bọn hắn, tuyệt sẽ không phái người tới nhanh như thế.
Huống hồ cùng thuộc một phe cánh, bọn họ không có can đảm giết mình.
Như vậy chỉ có một khả năng.
– Thần Ẩn đế quốc!
Vân Phi Dương nghĩ đến Cự Môn Thần Quân.
Lúc đó cũng đột nhiên biến mất, linh hồn lực của mình cũng khó bắt được.
– Hẳn là một bí pháp đặc thù nào đó.
– Xem ra, Thần Ẩn đế quốc là địch nhân của mình.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
Hắn đã từng không xác định Thần Ẩn đế quốc có phải địch nhân hay không.
Bây giờ đã rõ.
– Phái năm tên Bán Tiên đại viên mãn vững chắc kỳ đến thăm dò.
Vân Phi Dương xoa xoa trán, có chút sụp đổ nói.
– Địch quá nhiều người, cũng là một loại phiền não.
“Hưu!”
“Hưu!”
Một hàng lưu quang bay ra từ Thiên Hùng Thành, ngăn trước mặt Vân Phi Dương.
Quang mang tán đi hiển lộ ra ba người, cầm đầu là một lão giả mặc trường bào ra vẻ đạo mạo, khí tức phát ra sự cường thế.
Nhìn trang phục hiển nhiên là cường giả Thiên Long giới.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
– Phiền phức lại tới.
– Tiểu tử.
Mục quang trường bào lão giả lãnh lệ nói.
– Nghe nói ngươi rất phách lối.
– Có vấn đề?
Vân Phi Dương thản nhiên hỏi lại.
– Rất tốt, rất tốt.
Trường bào lão giả lạnh lùng nói.
– Hôm nay lão hủ cũng không để ý đến thân phận đến giáo huấn vãn bối không biết trời cao đất rộng như ngươi một chút.
– Cắt.
Vân Phi Dương khinh thường hừ một tiếng.
Đứng sau lưng lão giả, hai tên võ giả đưa mắt hắn nhìn hằm hằm.- Trừng cái gì mà trừng!
Quỷ Kiến Sầu hung thần ác sát quát.
So sánh ánh mắt, thằng này không sợ tên nào đâu.
– Lui ra.
Vân Phi Dương ra lệnh.
“A.”
Quỷ Kiến Sầu ngoan ngoãn lui lại.
Nhưng vẫn trừng mắt hai tên võ giả, hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt trừng chết bọn họ.
Vân Phi Dương cười nói.
– Lão gia hỏa, tới đi.
“Xoát!”
Đột nhiên, trường bào lão giả xuất hiện tại trước mặt, thủ chưởng khô gầy vung đến cuốn lên chưởng ấn kéo dài không dứt.
“Bành!”
“Bành!”
Ngực Vân Phi Dương bị đánh trúng mấy chưởng, thân thể lảo đảo lui lại.
“Cái này. . .”
Quỷ Kiến Sầu trợn mắt.
Tuy lão đầu kia nhìn qua rất mạnh nhưng vẫn chỉ đến vững chắc kỳ, sao hắn trốn không thoát?
“Hừ.”
Trường bào lão giả cười lạnh nói.
– Còn tưởng rằng hậu sinh vãn bối ngươi có bao nhiêu lợi hại, nguyên lai không gì hơn cái này.
“Ha ha.”
Vân Phi Dương ổn định thân thể, xoa xoa trước ngực.
“Xoát!”
Trường bào lão giả lần nữa đánh tới, chưởng ấn kéo dài không dứt gào thét mà đến, lực lượng rõ ràng càng mạnh hơn lúc trước!
“Bành!”
“Bành!”
“Bành!”
Vân Phi Dương bị đánh trúng toàn bộ, thân thể lui nhanh, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Võ giả thủy chung nhìn chăm chú màn sáng nhất thời trợn tròn mắt.
Không đúng.
Lúc nãy bên trong Cuồng Sát Thành, tên này biểu hiện rất ngưu bức, rất phách lối, sao đột nhiên yếu như thế?
Chẳng lẽ thực lực trường bào lão giả rất mạnh?
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, trường bào lão giả lần nữa cận thân, bắt đầu oanh kích cuồng phong bạo vũ.
“Bành!”
“Bành!”
Trong lúc nhất thời, phía trên màn sáng, mọi người tận mắt nhìn thấy Vân Phi Dương bị ngược.
“Ha ha ha!”
– Tên kia cũng có ngày hôm nay!
Võ giả Linh Vũ Giới nhất thời phấn khởi.
Vân Phi Dương bị võ giả Thiên Long giới cuồng loạn, bọn họ vui vẻ nhất.
– Tình huống như thế nào?
Trầm Thiên Hành đứng trong đại điện cũng kinh ngạc.
Tuy trường bào lão giả kia đến gần vô hạn đỉnh phong nhưng chung quy vẫn là vững chắc kỳ.
Lấy thực lực Vân Phi Dương, coi như đánh không lại cũng không thể bị ngược không có lực hoàn thủ.
Mờ ám, nhất định có mờ ám!
– Ừm?
Đột nhiên, Trầm Thiên Hành phát hiện, trong quá trình Vân Phi Dương bị ngược hoàn toàn không ra tay.
Cảm giác kia thật giống như mặc cho đối phương cuồng loạn.
“…”
Trầm Thiên Hành im lặng.
Thực khó tưởng tượng, tên này lớn lối như thế, vậy mà lại để người khác ngược không hoàn thủ.
Chẳng lẽ ngưu bức quá nhiều, muốn thể nghiệm cảm giác làm người yếu.
– Thật tiện.
Trầm Thiên Hành nói thầm.
“Bành!”
Vân Phi Dương lại bị đánh một chưởng, sau khi lui nhanh mấy trượng, tóc đen tán loạn, sắc mặt hơi dữ tợn.
Hắn không chỉ có không trả tay, ngay cả phòng ngự cũng không mở ra, bị một phen công kích khẳng định trọng thương.
– Móa!
Quỷ Kiến Sầu nhìn không được.
Muốn rống giận tiến lên cuồng loạn lão giả kia một hồi.
– Đừng nhúc nhích!
Vân Phi Dương quát lạnh.
Quỷ Kiến Sầu nghe vậy, phẫn nộ nắm tay, từ bỏ tính toán lao ra.
– Lão gia hỏa.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói.
– Lực lượng ngươi thật có chút yếu.
Nụ cười này lộ hàm răng dính đầy máu tươi ra ngoài, bộ dáng vô cùng chật vật.
Lâm Chỉ Khê nắm chặt ngọc thủ, trái tim truyền đến từng trận đau nhói, nhìn lấy nam nhân của mình bị ngược, nàng thật rất đau lòng.
– Đáng giận!
Trầm Tiểu Vũ cắn răng nói.
– Vân thúc làm sao thế!
Không có người biết Vân Phi Dương bị làm sao.
Chỉ có hắn tự mình biết, làm như vậy là để thu hoạch điểm công lao.
Chưởng quỹ cho Vân Phi Dương sổ tay vực ngoại chiến trường không giống với ngoại nhân, là độc hữu cho thân phận anh hùng của hắn.
Bên trong có một quy định, đánh giết đồng minh có thể đạt được tích phân.
Nhưng cũng phải trả giá lớn, võ giả đồng minh trước hết công kích mình, sau đó đánh trọng thương mới được tính.
Như thế sẽ thuộc về trường hợp trong lúc phòng vệ chính đáng, đánh giết võ giả đồng minh mới có thể thu được điểm công lao đối ứng cảnh giới.
Quy định rất rối não.
Nhưng đối với Vân Phi Dương mà nói, thì thật không tệ.
Bị đối phương đánh trọng thương?
Từ bỏ phòng ngự không hoàn thủ, rất dễ dàng thì có thể làm được.
Vì công huân, bị thảm ngược trước mắt bao người, Vân Đại Tiện Thần cũng thật liều.
– Vãn bối không chịu nổi một kích.
Trường bào lão giả cười lạnh nói.
– Mà vẫn còn lớn lối như thế.
“Xoát!”
Khi nói chuyện, tung một chưởng đánh vào trước ngực Vân Phi Dương, khí kình bạo phát lõm ra một dấu chưởng ấn.
“Bành —— “
Khí lãng tuôn ra từ sau lưng Vân Phi Dương.
Á ắ ồ ầ ấÁo mặc vỡ vụn, bên trên bắp thịt cường tráng bị lõa lồ ra ngoài phủ đầy từng đạo chưởng ấn.
“Phốc!”
Vân Phi Dương phun ra một ngụm máu.
Cùng lúc đó, yêu bài treo bên hông lấp lóe ra ánh sáng rất nhỏ.
Mà cái này chính là nhắc nhở đã bị trọng thương.
“Ba!”
Tay phải Vân Phi Dương đặt trên cổ tay trường bào lão giả, nhếch miệng cười nói.
– Lão cẩu, đánh thoải mái chứ?
– Ừm?
Trường bào lão giả khẽ giật mình, trong lòng dâng lên nguy cơ nồng đậm.
“Hô!”
Đột nhiên, sau lưng Vân Phi Dương xuất hiện chín tòa Hoang Cổ, lực lượng kinh khủng trong nháy mắt ngưng tụ bên trong quyền trái.
– Tới.
– Ăn lão tử một quyền!
“Hô!”
Cửu Hoang Trấn Ngục Quyền mang theo lực lượng kinh khủng vung ra.
– Không tốt…
Thần sắc trường bào trưởng lão hãi nhiên, hắn tránh né nhưng thủy chung bị Vân Phi Dương chụp tay.
“Oanh!”
Một tiếng bạo hưởng truyền ra từ trong màn sáng.
Mọi người tận mắt nhìn thấy một quyền của Vân Phi Dương xuyên thủng ngực của trường bào lão kia!