Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1367
Chương: Ta Nếu Thành Kiếm, Đao Cũng Không Được!
———————
Khi âm thanh thông báo Thiên kiêu hạng 13 Thiên Tinh Bảng bị đào thải vang lên, những người dự thi còn lại trong Xích Huyết đại lục đều chấn kinh.
Không nghĩ tới Hậu Tử Quang lấy bỉ ổi lấy xưng danh lại bị đào thải nhanh như vậy, quá khó tin đi.
Ai làm?
Mọi người đầu tiên loại trừ Hoàng Thiện, nguyên nhân rất đơn giản, Hoàng Thiện lăn lộn cùng hắn, coi như đào thải cũng sẽ không sớm như vậy.
Chẳng lẽ là Bá Đao?
Mọi người nghĩ đến Thiên kiêu hạng 15 Thiên Tinh Bảng, dù sao, người này ngày thường không ưa đồ vô sỉ như Hậu Tử Quang nhất.
Mà bài danh chiến năm đó, bởi vì Hậu Tử Quang bỉ ổi vô sỉ, sau cùng bại trong tay hắn, thứ tự từ 14 xuống 15.
Bất kể ai đào thải Hậu Tử Quang, rất nhiều người dự thi đều thoải mái, bởi vì tên kia am hiểu bỉ ổi, am hiểu đánh lén.
Sau khi hắn bị đào thải, chí ít không cần nơm nớp lo sợ đề phòng có người sẽ lặng lẽ im lặng tới gần, hung hăng âm mình từ phía sau.
– Là ai đào thải gia hỏa bỉ ổi kia đây?
Bá Đao ngồi trên một tảng đá lớn, trong lòng rất không minh bạch, hắn tham gia Thiên Tinh Bảng lịch luyện không phải vì tích phân, chỉ muốn tìm một cơ hội hung hăng đánh Hậu Tử Quang một trận.
Bởi vì hắn thực rất không quen nhìn cái tên giá áo túi cơm kia dựa vào thủ đoạn bỉ ổi đánh bại mình trong bài danh chiến.
– Hửm?
Đột nhiên, Bá Đao khẽ nhíu mày, quay người nhìn về một phía, chỉ thấy một nam tử đeo kiếm chầm chậm đi tới.
– Là hắn!
Vân Phi Dương đang đi tới cũng phát hiện nam nhân mang bối đao đứng trên đá lớn, khóe miệng hiện ra mỉm cười, hỏi.
– Có nhìn thấy Cơ Phỉ Nhã đâu không?
– Không có.
Bá Đao cười đáp.
“A.”
Vân Phi Dương ứng một tiếng, tiếp tục hành tẩu về phía trước, hiển nhiên không có ý định giải quyết người Thiên kiêu này.
Thiên Tinh Bảng lịch luyện lấy sống sót làm chủ, chỉ cần không trêu chọc mình, hắn không bởi vì chỉ một vạn điểm mà chủ động đào thải người dự thi khác.
– Ê.
Bá Đao đứng lên, cất cao giọng nói.
– Ngươi ngày ngày cõng một thanh quái kiếm, tu luyện hẳn là kiếm đạo?
Vân Phi Dương đáp.
– Hiểu sơ một hai.
“Xoát!”
Bá Đao thả người nhảy xuống trước mặt hắn, chắp tay nói.
– Bá mỗ ta muốn lĩnh giáo kiếm đạo của các hạ một chút, xin mời nể mặt.
– Quả nhiên.
Thiên kiêu quan chiến nghe Bá Đao khởi xướng khiêu chiến không có ngoài ý muốn, dù sao, tên này thường xuyên tuyên bố, đao thực dụng hơn kiếm.
Bây giờ đụng phải Vân Phi Dương đeo kiếm, không thừa cơ khởi xướng khiêu chiến để nghiệm chứng lý luận của mình mới kỳ quái.
– Không được.
Vân Phi Dương cự tuyệt.
Bá Đao có chút hoảng hốt, không ngờ người cuồng ngạo này dám đắc tội Thái Tử, dám đắc tội Hoàng Thiện lại từ chối không tiếp khiêu chiến của mình.
– Tại sao?
Hắn dò hỏi.
Vân Phi Dương cười đáp.
– Ngươi đánh không lại ta.
Rất nhiều người xem chiến sụp đổ.
ồ ồ ằ ể ắ ầ ốVừa rồi cuồng loạn Hậu Tử Quang, bọn họ tán thành thực lực Vân Phi Dương nhưng không cho rằng có thể đánh thắng Bá Đao, bởi vì Bá Đao lý giải lô hỏa thuần thanh đối với đao pháp!
Trừ Thiên kiêu mười vị trí đầu Thiên Tinh Bảng, Thiên kiêu khác muốn dùng binh khí đánh cùng hắn một trận mà muốn thắng hắn đều phi thường khó khăn.
“Ha ha ha.”
Bá Đao cười ha hả, cười rất phóng khoáng, nói.
– Đã như vậy, Bá mỗ thật muốn lĩnh giáo các hạ một chút.
“Xoát!”
Kim Ti Đại Hoàn Đao ra khỏi vỏ, mũi đao ầm một tiếng cấm xuống mặt đất, chấn động để mặt đất hơi run rẩy, hiển nhiên cực nặng.
– Vân Phi Dương.
Bá Đao nói.
– Muốn đi qua, đánh bại ta trước.
Khi nói chuyện, một cỗ khí tức chỉ có đao khách mới có cuốn tới làm cho Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Hắn cũng đã gặp không ít cường giả tu luyện đao pháp, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy khí thế cường thế như vậy.
– Thôi được.
Không gian vặn vẹo rất nhỏ, Hắc Ma Kiếm đến từ Cửu U Giới xuất hiện, Vân Phi Dương giữ chặt chuôi kiếm, phiêu nhiên ra khỏi vỏ.
– Vậy thì đánh một trận chiến.
Bá Đao hỏi.
– Tại sao ngươi không dùng thanh kiếm đang cõng sau lưng?
– Bởi vì…
Vân Phi Dương vốn muốn nói khi ta muốn dùng thì còn cần người ta phải đồng ý cơ nhưng vẫn sửa lời.
– Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Bị xem thường, đổi lại người khác khẳng định sẽ lên cơn giận dữ, Bá Đao lại cười ha ha, nói.
– Khẩu khí lớn đó!
Bên cạnh cự thạch không xa có một khu vực bằng phẳng, Vân Phi Dương cầm Hắc Ma Kiếm đứng đó.
Phía trước trăm trượng, Bá Đao nâng Kim Ti Đại Hoàn Đao của mình đứng đối diện, ánh mắt lóe ra tia hưng phấn.
Ánh mắt võ giả Phiêu Miểu giới tập trung vào màn sáng ghi hình ảnh hai người, họ đang mong đợi một trận đối kháng tuyệt hảo giữa đao và kiếm.
Một lúc sau.
Bá Đao mở miệng trước.
– Ta tu luyện đao pháp tên Phách Thiên Nhất Đao, dù đối địch hay luận bàn, từ trước đến nay chỉ xuất một đao, nếu các hạ có thể phá giải, Bá mỗ nhận thua.
– Vừa khéo.
Vân Phi Dương cười nói.
– Ta cũng chỉ thích xuất một kiếm, nếu như có thể phá giải, tính ngươi thắng.
“Ha ha ha.”
Bá Đao cười nói.
– Xem ra, hai người chúng ta rất có duyên.
– Tới đi.
Vân Phi Dương nói.
Bá Đao thu hồi nụ cười, hai tay giữ tại chuôi đao, bắp thịt đột nhiên bạo tăng, gân xanh xuất hiện, lực lượng cường thế theo kinh mạch rót vào trong đao.
“Hô!”
Trong khoảnh khắc, đao khí cuồng bạo bạo phát từ trong thanh đao lan tràn ra bốn phía, ngàn dặm xung quanh quấy lấy, không gian run rẩy!
– Thật mạnh!
Mọi người chấn kinh.
Vẻ mặt Vân Phi Dương trở nên nghiêm túc.
Vẻn vẹn khuếch tán đao khí đã ác liệt như vậy, không thể xem thường người này.
“Xoát!”
Vân Phi Dương giơ Hắc Ma Kiếm lên, kiếm ý lạnh lùng khuếch tán quanh thân, bao trùm trong khu vực tràn ngập đao khí.
“Hưu!”
“Hưu!”
Những viên đá, hạt cát nguyên bản bị đao khí áp chế được kiếm khí dẫn dắt, nhao nhao nổ bắn đến treo trên không Vân Phi Dương, hiện lên vòng xoáy khổng lồ.
“Vù vù!”
Đột nhiên, tốc độ vòng xoáy xoay tròn tăng nhanh, dần dần hình thành một thanh kiếm cao hơn ba mươi trượng!
– Lấy vô số cục đá, hạt cát ngưng tụ thành kiếm, chẳng lẽ Phi Dương ca định thi triển Vạn Kiếm Quy Tông?
Viêm Sương cả kinh nói thầm trong lòng.
“Hô!”
Cự kiếm vừa hình thành, kiếm ý kinh khủng hơn khuếch tán ra xung quanh.
Vân Phi Dương ở phía dưới nhất thời cho người ta một loại ảo giác hắn là kiếm, kiếm cũng là hắn.
Không phải ảo giác.
Chân thực.
Hiện tại Vân Phi Dương đã hòa làm một thể cùng cự kiếm, không phân khác biệt, đồng thời tiến vào cảnh giới Vạn Kiếm Quy Tông tầng ba —— Nếu Ta Thành Kiếm, Thiên Hạ Không Kiếm!
– Kiếm ý thật mạnh…
Cảm thụ được cỗ kiếm ý tùy ý mà đến kia, Bá Đao khẽ giật mình, hai con ngươi lóe ra chiến ý mãnh liệt.
“Xoát!”
Hắn bỗng nhiên giơ đao, quát.
– Phách Thiên Nhất Đao!
Kim Ti Đại Hoàn Đao xẹt qua hư không trong nháy mắt hình thành một đao ảnh to lớn do đao khí ngưng tụ thành, chiều dài không kém gì cự kiếm!
“Vù vù!
Cự đại đao ảnh mang theo khí thế trảm phá hết thảy ầm vang tiến đến, những nơi đi qua, không gian hình thành vết rách rất sâu!
Một đao này của Bá Đao không có ẩn tàng chút nào, toàn lực ứng phó!
Bởi vì hắn đối mặt Vân Phi Dương, đáng giá làm như thế, đáng giá dùng hết toàn lực trảm ra một đao mạnh nhất của bản thân.
Cuồng bạo đao ảnh gào thét mà đến, có thể nói rung động thiên địa, Vân Phi Dương đứng ngoài trăm trượng lại nhẹ nhàng huy động Hắc Ma Kiếm, nói.
– Nếu Ta Thành Kiếm, Đao Cũng Không Được!
“Xoát!”
Cự kiếm treo trên không mang theo khí thế khủng bố như sơn phong sụp đổ ngang nhiên đón lấy một đao mạnh nhất của Bá Đao!