Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1365
Chương: Ta Trước Hết Để Cho Ngươi Sống Không Bằng Chết!
———————
Thiên Tinh Bảng lịch luyện có quy tắc như sau, hai mươi sáu Thiên kiêu dự thi có thể cùng nhau liên thủ công kích Thiên kiêu mười vị trí đầu, hoặc cũng có thể tranh đấu lẫn nhau.
Mỗi khi đào thải một người, thu được 10 ngàn điểm tích lũy.
Tích phân này là mãi mãi, dù bị đào thải vẫn tồn tại.
Có quy tắc đó nhưng rất ít người nhắm vào Thiên kiêu cùng thuộc một trận doanh với mình. Dù sao, đào thải một người mới nhận được 10 ngàn tích phân, may mắn còn sống sót đến bảy ngày sau có thể nhận được đến 100 vạn tích phân!
Xích Huyết đại lục to như vậy, Thiên kiêu cùng trận doanh may mắn còn sống sót càng nhiều, thì càng có lợi, có thể kéo dài thêm thời gian.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, Thái Tử vừa tấn thăng đến hạng 36 Thiên Tinh Bảng lại xuất thủ trước.
– Ngươi…
Thiên kiêu bài danh 35 Thiên Tinh Bảng nằm trên mặt đất, kinh mạch đều bị tổn hại, chỉ nói ra một câu đã bất tỉnh.
“Ông!”
Giữa bầu trời Xích Huyết đại lục truyền đến âm thanh.
– Thiên kiêu 35 Thiên Tinh Bảng, đào thải.
– Trời ạ? Nhanh như vậy?
– Nhất định bị Hoàng Thiện phát hiện!
Thiên kiêu ẩn thân khắp các nơi nghe được âm thanh, nhất thời cẩn thận trốn, đồng thời bày tỏ mặc niệm cho Thiên kiêu đầu tiên bị đào thải kia.
Vân Phi Dương cũng nghe, nói.
– Tên kia muốn chiến thắng phải thanh lý các Thiên kiêu khác, ta không đi tìm hắn thì hắn cũng tới tìm ta thôi.
“Hưu!”
Hắn thu hồi nguyên niệm, chậm rãi đi giữa rừng núi, khi thì thưởng thức phong cảnh xung quanh.
– Tên này tới tham gia lịch luyện hay đến dạo chơi thế?
Không ít người quan chiến vô ý nhìn thấy một người dự thi đeo kiếm thảnh thơi hành tẩu trong màn sáng, nhất thời sụp đổ.
– Đáng giận!
Hoàng Thiện đang phi hành tốc độ cao giữa bầu trời, phẫn nộ quát.
– Tên kia đến cùng trốn ở nơi nào?
Hắn đã tìm hơn nửa ngày, trong lúc đó phát hiện không ít Thiên kiêu, lại chỉ không thấy Vân Phi Dương.
– Không được.
Hoàng Thiện lẩm bẩm.
– Trước tiên cần phải giải quyết người dự thi khác.
Giải quyết Vân Phi Dương là mục tiêu hàng đầu, mà trong bảy ngày này cũng muốn đào thải Thiên kiêu khác.
“Xoát!”
Hoàng Thiện cải biến hướng phi hành, bay trở về địa phương trước đó đi qua, hoàn toàn, lần nữa bỏ lỡ cơ hội gặp Vân Phi Dương cách đó vạn dặm.
“Oanh!”
Tiếng vang truyền ra từ trong một sơn cốc.
Hoàng Thiện thành công đánh một Thiên kiêu trốn bên trong bất tỉnh.
– Thiên Tinh Bảng 32, đào thải!
Âm thanh vang lên, Hoàng Thiện phi thân tiếp tục tìm kiếm mục tiêu, một phương khác, Thái Tử cũng đang tìm kiếm mục tiêu, cũng rất nhanh khóa chặt một tên Thiên kiêu.
Hắn nắm giữ thực lực Bán Tiên cửu phẩm đỉnh phong, thi triển Đế Vương Quyết, ngưng tụ Đế Vương Chân Thân, dễ như trở bàn tay đánh bại Thiên kiêu 33 Thiên Tinh Bảng.
– Thiên Tinh Bảng 33, đào thải.
Âm thanh lại một lần truyền ra, Vân Phi Dương ngồi xổm trên một tảng đá lớn thầm than.
– Rất kịch liệt.
Hắn quay đầu đi, nhìn về phía chỗ tối nói.
– Đừng trốn nữa, ra đi.
“Xoát!”
Một Thiên kiêu dáng người không cao, tướng mạo có chút bỉ ổi nhảy ra, cười nói.
– Lại bị ngươi phát hiện.
– Là hạng 13 Thiên Tinh Bảng – Hậu Tử Quang!
– Ta nói làm sao không thấy hắn, nguyên lai trốn ở chỗ này!
Thiên kiêu trong Thiên kiêu Điện nghị luận.
Danh tiếng Hậu Tử Quang rất không tốt tại Thiên kiêu Điện, bởi vì tính cách bỉ ổi, lại ưu thích ẩn tàng, đánh lén sau lưng.
– Cũng may Vân Phi Dương sớm phát hiện hắn, nếu như không chú ý, khẳng định sẽ bị âm.
– Ta nghe nói, Hậu Tử Quang rất thân với Hoàng Thiện, bây giờ quang minh chính đại nhảy ra, chắc muốn động thủ.
“Chậc chậc.”
Có người nói.
– Xem ra, địch nhân Vân Phi Dương không chỉ có một khi tham gia Thiên Tinh Bảng lịch luyện rồi.
Bị Thiên Tinh Bảng mười vị trí đầu – Hoàng Thiện để mắt tới đã đủ bi kịch, bây giờ lại bị Thiên kiêu liên minh với Hoàng Thiện để mắt tới, quả thật không may.
Thiên kiêu quan chiến nhận định, Vân Phi Dương đã gặp Hậu Tử Quang, chỉ sợ không còn cơ hội gặp Hoàng Thiện đã bi thảm bị đào thải.
– Phi Dương ca.
Viêm Sương thì cười nói.
– Mục tiêu thứ nhất để ngươi làm nóng người xuất hiện rồi.
Người khác không coi trọng Vân Phi Dương, hắn xem trọng, bởi vì đây là đại ca của mình, tín nhiệm vô điều kiện.
“Khặc khặc kiệt.”
Hậu Tử Quang đi tới khom người, trên gương mặt xấu xí hiện ra mỉm cười rất bỉ ổi.
– Xong.
Viêm Sương che trán.
– Tên này sắp bị cuồng ngược.
Hắn biết tính cách Phi Dương ca, rất ghét người có tiếng cười bỉ ổi, Âm Dương Thần năm đó là một ví dụ.
Hậu Tử Quang này, vô luận âm thanh hay biểu lộ đều bỉ ổi đến cực hạn, nhất định bi kịch.
Quả nhiên, Vân Phi Dương nghe được tiếng cười, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt hiện ra vẻ lạnh lùng, hận không thể xông lên đánh gương mặt bỉ ổi này đến cha mẹ hắn cũng không nhận ra.
“Khặc khặc kiệt.”
Hậu Tử Quang âm u cười nói.
– Tiểu tử, nhìn ánh mắt ngươi, giống như rất khó chịu ta.
Nói nhảm.
Đâu chỉ Vân Phi Dương, rất nhiều Thiên kiêu quan chiến cũng vô cùng chán ghét hắn.
Cường giả, riêng cường giả bước vào Bán Tiên thường thường đều có ngạo cốt, đều có phong phạm cường giả.
Có thể hư.
Có thể ác.
Nhưng tuyệt không bỉ ổi.
Mà Hậu Tử Quang này xếp hạng 13 Thiên Tinh Bảng, thực lực rất mạnh, không thể nghi ngờ, nhưng thủ đoạn vô cùng bỉ ổi, làm cho người ta chán ghét.
Vân Phi Dương nói.
– Ta nhìn ngươi khó chịu, muốn đánh ngươi.
“Khặc khặc kiệt.”
Hậu Tử Quang lại âm u cười rộ lên.
– Rất nhiều người muốn đánh ta, nhưng kết quả đều bị ta âm.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Nói như vậy, ngươi rất ưa thích âm người?
– Không sai.
Hậu Tử Quang nói.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, nói.
– Thật không biết xấu hổ.
ắ ầ ề ắ ế ổ ấ ếHắn cũng không cần mặt, nhưng nhiều lắm thì tiện, nếu so với hạng người bỉ ổi không từ thủ đoạn trước mặt thì quả thực rất tinh khiết.
“Khặc khặc kiệt.”
Hậu Tử Quang âm u cười nói.
– Ở thế giới lấy võ làm đầu này, chỉ cần có thể sống sót, không ngừng cường đại, dù thủ đoạn hèn hạ, dù không biết xấu hổ thì có sao đâu.
Tên này không cho rằng mình bỉ ổi là nhục, mà ngược lại là quang vinh.
Vân Phi Dương cười nói.
– Đến đây để ta xem một chút, thủ đoạn hèn hạ của ngươi đến cùng có bao nhiêu bỉ ổi.
– Như ngươi mong muốn!
Ánh mắt ti hí của Hậu Tử Quang phát ra lãnh ý, tiếp theo thi triển thân pháp, chợt tới chợt lui xung quanh Vân Phi Dương.
– Hầu Bộ!
– Hình như càng mạnh hơn trước kia.
Có Thiên kiêu cả kinh hô.
– Tiểu tử, ngươi dám đánh chủ ý đến nữ nhân của Thiện ca, ngày hôm nay ta sẽ để ngươi biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.
Hậu Tử Quang một bên nói, một bên chạy tới chạy lui tán loạn khiến người ta hoa mắt.
Tên này cũng không vội vã xuất thủ, thứ nhất là để Vân Phi Dương kiến thức một chút bộ pháp thần kỳ mình lấy làm kiêu ngạo, thứ hai là định tìm cơ hội âm hắn.
Nhưng.
Hậu Tử Quang không xuất thủ, Vân Phi Dương lại gấp.
Chỉ thấy hắn phóng ra một bước, đại thủ trực tiếp nắm tới, phảng phất như khóa chặt quỹ tích hành động của đối phương.
“Ba!”
Một tiếng vang nhẹ nhàng truyền ra, tàn ảnh tràn ngập bốn phía nhất thời tiêu tán, mà đại thủ Vân Phi Dương thì đang bóp chặt cổ Hậu Tử Quang.
– Cái này…
Rất nhiều Thiên kiêu quan chiến trừng to hai mắt, ngay cả bản thân Hậu Tử Quang cũng lộ thần sắc ngốc trệ, hiển nhiên không nghĩ tới, mình lại bị đối phương bắt lấy trong khi đang thi triển bộ pháp.
“Xoát!”
Vân Phi Dương nâng hắn lên, hung hăng ném xuống đất, đạp chân xuống, quát to.
– Ta trước hết để cho ngươi sống không bằng chết!
Bành! Bành! Bành!