Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1361
Chương: Vân Phi Dương Tiên Môn!
———————
Những năm gần đây, nhờ cảnh giới Vân Phi Dương đề bạt, diện tích Phi Dương đại lục lần lượt được khuếch trương, hiện nay đã siêu việt Tiểu Thần Giới rất nhiều.
Cường độ không gian bích lũy và diện tích vị diện đã sớm ngang bằng với các Giới cổ lão, khuyết điểm duy nhất là Thần lực chỉ bao phủ một khu vực đặc biệt.
Bây giờ có hai Thần thú, ba hung thú Bán Tiên cửu phẩm gia trì, không cần bao lâu, Thần lực sẽ triệt để bao phủ, cho nên xưng Giới, hữu danh hữu thực.
“Hô!”
Thần lực bàng bạc không ngừng khuếch tán hướng ra toàn bộ Phi Dương giới. Cùng lúc đó, được thuộc tính kích phát, thái âm và thái dương bắt đầu thuế biến.
“Ông!”
“Ông!”
Không gian thuộc tính cuồn cuộn do Âm Dương chuyển hóa dung nhập vào trong Thần lực, sau đó tràn ngập ra xung quanh.
Nửa tháng sau, Vân Phi Dương cảm giác rõ ràng, chưởng khống của bản thân đối thời gian càng thêm như cá gặp nước.
– Thử một lần xem có thể tăng lên bội số gì.
Tâm niệm Vân Phi Dương vừa động, Âm Dương và không gian thuộc tính của Phi Dương giới trong nháy mắt đề cao.
Bao nhiêu?
Ngoại giới một ngày, Phi Dương giới trăm ngày!
Thần thú và hung thú Bán Tiên cửu phẩm gia trì kích phát Thái Âm Thái Dương thuế biến để thời gian gia tốc từ năm mươi lần tăng lên gấp trăm lần!
“Ha ha ha!”
Vân Phi Dương cười ha hả.
Thời gian gia tốc gấp trăm lần quả thật rất thoải mái, điều này sẽ cung cấp cho hắn càng nhiều thời gian để tu luyện.
– Thiên Tinh Bảng lịch luyện còn nửa sẽ bắt đầu, ta có thể tu luyện năm mươi năm ở chỗ này!
Năm mươi năm không dài nhưng rất cần cho Vân Phi Dương, hắn có thể lĩnh ngộ Thượng Càn Tiên Công cùng Cửu Tôn Yên Thiên Chưởng càng nhanh.
Sau khi về đến ngoại giới, Vân Phi Dương căn dặn Viêm Sương một phen rồi lần nữa trở vào bắt đầu tu luyện.
Hắn định ra mục tiêu, trong năm mươi năm này, lĩnh ngộ Thượng Càn Tiên Công đến tầng mười, lĩnh ngộ toàn bộ chín chưởng của Cửu Tôn Yên Thiên Chưởng.
Mục tiêu có chút lớn.
Gần như không có khả năng làm được đối với người khác.
Nhưng Vân Phi Dương là ai, hắn là Thần Giới Chiến Thần, có tư chất võ đạo cực nghịch thiên, một khi nghiêm túc bế quan tu luyện, sự tình gì cũng có thể làm.
Thời gian trôi qua.
Mười năm sau.
Vân Phi Dương lĩnh hội Thượng Càn Tiên Công đến tầng tám, cảnh giới bước vào cửu phẩm Bán Tiên.
Nhưng sau khi tăng lên, thực lực chân chính vẫn dừng lại tại cửu phẩm đỉnh phong.
Cảnh giới đề bạt, lực lượng giống như trước không có chút nào đề bạt, không thể nghi ngờ vô cùng bi kịch.
Vân Phi Dương cũng không nhụt chí, tiếp tục tham ngộ.
Lại qua hơn mười năm, đột phá Thượng Càn Tiên Công đến tầng chín, cảnh giới bước vào Bán Tiên cửu phẩm đỉnh phong.
Tiến vào Đông Lăng Học Phủ theo Mục Oanh tu hành, sớm ngưng tụ ra Linh Hạch lúc còn ở giai đoạn Vũ Lực, lực lượng chân chính của Vân Phi Dương luôn cao hơn cảnh giới.
Khoảng cách lớn nhất là lấy tu vi Thiên Tôn chiến Bán Tiên, có thể nói vô cùng cường thế, bây giờ cảnh giới và thực lực rốt cục bằng nhau.
Đương nhiên, có thể lấy cảnh giới Bán Tiên cửu phẩm đỉnh phong cuồng loạn Bán Tiên đại viên mãn như Kim Tinh Nghiêu, trong đương thời, rất ít có người làm được.
Nói đơn giản, Vân Phi Dương trước kia cảnh giới thấp, thực lực cao, có thể vượt cấp chiến đấu, bây giờ cảnh giới và thực lực ngang hàng cũng có năng lực chiến đấu vượt cấp.
– Còn kém một tầng.
Vân Phi Dương nói.
Lúc Tửu Bán Tiên truyền Thượng Càn Tiên Công cho hắn từng nói, nếu như lĩnh ngộ đến tầng mười thì có thể trực tiếp bước vào Bán Tiên đại viên mãn.
– Còn hơn hai mươi năm, chắc có thể làm được.
Vân Phi Dương tiếp tục tham ngộ, thậm chí, từ bỏ diễn luyện Cửu Tôn Yên Thiên Chưởng, toàn bộ tâm tư đặt vào Thượng Càn Tiên Công.
Thời gian từng chút trôi qua.
Một năm.
Năm năm.
Mười năm.
Hai mươi năm
Vân Phi Dương đắm chìm trong tham ngộ Thượng Càn Tiên Công, nhưng thủy chung không bắt được trọng điểm, bất đắc dĩ nói.
– Tầng cuối cùng thực khó lĩnh ngộ.
Bán Tiên đại viên mãn chính là cảnh giới tối cường vạn Giới, muốn bước vào tầng thứ này, dù có tâm pháp Tiên cấp cũng không phải dễ dàng.
– Là ta hiểu sai sao?
Vân Phi Dương đổi góc độ, tiếp tục tham ngộ Thượng Càn Tiên Công, nhưng qua một năm tìm tòi, vẫn không hiểu ra sao.
– Bằng vào tư chất ta lĩnh hội hai mươi năm, tuyệt không thể không có chút tiến triển, nhất định có chỗ sai lầm.
– Tỉnh táo, tỉnh táo.
Vân Phi Dương nỗ lực để cho tâm tính mình buông lỏng, lần lượt nhớ lại khẩu quyết một trăm chữ, nhớ lại phương thức đã từng tu luyện.
Suy nghĩ hắn bay loạn, trong lúc vô tình nhớ tới hình ảnh Kim Tinh Nghiêu biến ảo ra Tiên Môn, nhớ tới cảnh trên cánh cửa kia phát ra pháp tắc thiên địa.
Tuy tồn tại trong trí nhớ thức hải, nhưng khi Vân Phi Dương nghĩ đến vẫn dâng lên cảm giác cực kỳ nhỏ bé.
“Ba.”
Vân Phi Dương nắm chặt tay quát.
– Vân Phi Dương ta cả đời tung hoành thiên địa, dù đối mặt địch nhân mạnh hơn cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, tại sao lại tự ti trước một cánh cửa.
– Không phải chỉ là một cánh cửa à.
– Chờ ta bước vào Bán Tiên đại viên mãn, tất sẽ oanh mở trong lúc vạn chúng chú mục, tiến vào Chân Vũ Thần Vực khiêu chiến người mạnh hơn!
Máu trong cơ thể Vân Phi Dương sôi trào, ánh mắt lấp lóe chiến ý nồng đậm, Tiên Môn mang đến cho hắn cảm giác nhỏ bé, đồng thời kích phát ý chí chiến đấu cho hắn.
“Hô!”
Đột nhiên, trong thức hải của hắn, khẩu quyết Thượng Càn Tiên Công nhất thời nhanh chóng phân giải, tiến hành diễn hóa kỳ quái.
Vân Phi Dương nhìn về phía khẩu quyết một trăm chữ, tâm thần nổ vang, cả người ngây ra như phỗng.
– Sai….
– Nguyên lai thật đã sai!
Vân Phi Dương nỉ non.
“Hưu!”
Khẩu quyết một trăm chữ Thượng Càn Tiên Công phiêu đãng trong thức hải, bắt đầu tán loạn, còn thừa ba mươi sáu chữ, lần nữa sắp xếp lại.
Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn.
Nghiễm tu ức kiếp, chứng ngô thần thông.
Vạn giới nội ngoại, duy đạo độc tôn.
Thể hữu kim quang, phúc ánh ngô thân.
Nguyên lai, áo nghĩa chân chính của Thượng Càn Tiên Công không ở chỗ một trăm chữ, mà chỉ có ba mươi sáu chữ.
– Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn, nghiễm tu ức kiếp, chứng ngô thần thông…
Tâm cảnh Vân Phi Dương tiến vào một loại trạng thái đặc thù.
– Duy đạo độc tôn duy đạo…
– Thế nào là đạo?
Vân Phi Dương tự vấn trong lòng.
“Có vật hỗn thành, Tiên Thiên địa sinh, tịch hề liêu hề, độc lập mà không thay, chu hành nhi bất đãi”
“Khả dĩ vi thiên địa mẫu, bất tri danh, tự chi viết đạo”
“Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên!”
ề ế ẩ ế ẩ ố ề ếBỗng nhiên, thức hải Vân Phi Dương truyền đến từng đoạn khẩu quyết ẩn chứa hàm nghĩa chí cao mà tiện nghi sư tôn thốt ra khi truyền Nghịch Thiên Quyết cho mình.
Năm đó A Tu La từng hỏi hắn Đạo là gì, Vân Phi Dương bê ra y nguyên lời sư tôn nói mà trả lời hắn, mà chính mình lại không rõ ràng cho lắm, bây giờ kết hợp ba mươi sáu chữ của Thượng Càn Tiên Công, phảng phất như thể hồ quán đính, bừng tỉnh đại ngộ.
– Ta hiểu rõ…
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
Mà sau khi hắn lý giải nội dung trong câu chữ, khẩu quyết ba mươi sáu chữ trong thức hải cấp tốc hòa làm một thể, không ngừng xoay tròn, cuối cùng tương trợ Thượng Càn Tiên Công thuận lợi đột phá đến tầng mười!
“Hô!”
Cảnh giới ngừng bước không tiến của Vân Phi Dương rốt cục run run, khí thế tấn cấp cường đại trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ Phi Dương giới.
Một lúc sau.
Hư không giống như bị lực lượng nào đó tê liệt.
Một tòa đại môn xuất hiện trên bầu trời, khí tức chí cao vô thượng trong nháy mắt tràn ngập Phi Dương giới tựa như thần linh để toàn bộ sinh linh dâng lên cảm giác kính sợ.
– Đó là cái gì?!
Bọn người La Mục ngẩng đầu nhìn toà đại môn cao vạn trượng kia, ánh mắt hiện ra vẻ hãi nhiên.
Bọn họ cũng không biết cửa lớn phảng phất như đến từ vô tận tinh không chính là Vân Phi Dương Tiên Môn!
Mà trên Tiên Môn, một tử bào lão giả đang đứng, trên mặt hắn mang theo mỉm cười hòa ái, quanh thân phát ra khí tức cường hãn, cả người phảng phất như hòa cùng thiên địa làm một thể.
Cường giả.
Tuyệt đối là cường giả!
Trong lòng đám người La Mục rung động.
Liễu Nhu che miệng, ánh mắt lấp lóe vẻ khó tin.
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương bỗng nhiên mở mắt, nhìn thấy lão giả đứng trên Tiên Môn, vạn phần kinh ngạc hô.
– Sư tôn!