Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1356
Chương: Tiên Môn!
———————
Bán Tiên đại viên mãn là cảnh giới tối cường bên trong vạn giới, cường giả đột phá đến cấp độ này cực hi hữu, dù ở Phiêu Miểu giới – một trong tứ giới mạnh nhất thì ngàn năm nay đã không có cường giả nào bước vào.
Cho nên, thời điểm Kim gia có ánh sáng tấn cấp bay thẳng vào mây trời nhất thời để các cường giả cửu phẩm đỉnh phong hâm mộ.
“Ai.”
Có người cảm khái.
– Cũng không biết lúc còn sống có thể bước vào một bước kia hay không?
ắ ẩ ấ ốHắn bước vào Bán Tiên cửu phẩm đỉnh phong đã mấy ngàn năm, tuy chỉ kém một bước nhỏ nhưng lại như hố trời.
Thành tựu đến cảnh giới tối cường của vạn giới không chỉ muốn nhìn tư chất, còn phải nhìn cơ vận, tỷ lệ thành công không đến một phần trăm.
Có thể nói.
Sau khi lưu quang xuất hiện, hơn phân nửa võ giả và cường giả Phiêu Miểu giới đều quăng ánh mắt tới.
Có người hâm mộ, có người đắng chát.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương nói.
– Không nghĩ tới, bước vào Bán Tiên đại viên mãn sẽ có dị tượng như thế.
– Chủ nhân, chúng ta vẫn nhanh rút lui, người đang tấn cấp này rất có thể là thái trưởng lão Kim gia.
Kim Nghê Thú lo lắng nói.
Nó và Kim Tinh Nghiêu giao thủ rất nhiều lần, biết rõ tính cách lão đầu kia, một khi bước vào Bán Tiên đại viên mãn, khẳng định sẽ đến bắt mình.
– Thái trưởng lão Kim gia?
Vân Phi Dương nhíu mày.
“Ông!”
Nhưng vào lúc này, lưu quang xuyên thấu trên bầu trời, không gian dần dần tan vỡ phảng phất như bị hai cự thủ xé rách.
“Hô —— “
Bên trong vết nứt không gian truyền đến từng đợt hư không loạn lưu mang theo khí tức hoang cổ, một tòa đại môn phong cách cổ xưa hiện ra.
– Đây là cái gì?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Kim Nghê Thú giải thích.
– Chủ nhân, đây là Tiên Môn.
– Tiên Môn?
Vân Phi Dương chau mày.
Bên trong cánh cửa phát ra khí tức ẩn chứa áo nghĩa chí cao vô thượng để tâm thần hắn rung động không thôi.
Một khắc này, Vân Phi Dương cảm giác mình thực rất nhỏ bé trước cánh cửa này, phảng phất như hạt cát trong vũ trụ, không đáng chú ý.
Không chỉ hắn có loại cảm giác này.
Võ giả bình thường nhìn thấy Tiên Môn dù đã bước vào Bán Tiên đại viên mãn cũng đều có cảm giác nhỏ bé không gì sánh nổi.
– Lần nữa nhìn thấy Tiên Môn vẫn cảm thấy mình tựa như con kiến hôi.
Hoàng Phủ Nghị khổ sở lên tiếng.
Đại trưởng lão nói.
– Cũng không biết Kim Tinh Nghiêu có thể oanh mở Tiên Môn hay không?
– Không có khả năng.
Hoàng Phủ Nghị kiên định nói.
– Bên trong vạn Giới, người có thể oanh mở Tiên Môn từ xưa đến nay không đến mười.
Đại trưởng lão lắc đầu nói.
– Là ta suy nghĩ nhiều.
– Tiên Môn này đến từ nơi nào?
Vân Phi Dương hỏi.
Hắn lần đầu nhìn thấy cũng như lần đầu nghe nói đến Tiên Môn.
Kim Nghê Thú nói.
– Nghe nói đến từ Chân Vũ Thần Vực.
– Chân Vũ Thần Vực?
Vân Phi Dương giật mình trong lòng.
Kim Nghê Thú nói tiếp.
– Chủ nhân, sau khi nhân loại các ngươi bước vào Bán Tiên đại viên mãn đều sẽ triệu hồi ra Tiên Môn, nếu như oanh mở thì có thể tiến vào Chân Vũ Thần Vực.
Vân Phi Dương biến sắc, nói.
– Ý ngươi là cái Tiên Môn này có thể thông đến Chân Vũ Thần Vực?
Kim Nghê Tú đáp.
– Đúng thế.
Vân Phi Dương đưa mắt nhìn về phía Tiên Môn, ánh mắt lấp lóe ánh sáng nóng rực.
Thông hướng Chân Vũ Thần Vực.
Đây là dụ hoặc lớn cỡ nào a!
“Ông!”
Nhưng vào lúc này, Tiên Môn từ trong vô tận tinh không bay ra ngoài, triệt để vững chắc trong thiên địa, cao khoảng vạn trượng tựa như một tòa đại sơn không cách nào vượt qua.
Tiên Môn có hai cánh cửa, phía trên lấp lóe lưu quang ẩn chứa thiên địa pháp tắc cao thâm.
Vân Phi Dương nhìn lại, tâm thần lần nữa bị chấn động, đồng thời cảm giác mình thực nhỏ bé đến mức không thể nhỏ bé hơn trước mặt vật này.
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, một lão giả râu tóc bạc phơ bay lên, đứng trước Tiên Môn, ánh mắt lấp lóe sự cuồng nhiệt.
Hắn chính là Kim Tinh Nghiêu.
– Quả nhiên là Thái trưởng lão!
“Ha ha ha!”
Kim Ngọc Lương và võ giả Kim gia cuồng hỉ.
“Hô!”
Kim Tinh Nghiêu đứng trước Tiên Môn mở hai tay ra, thiên địa pháp tắc nồng đậm bay ra từ trong Tiên Môn trong nháy mắt tan nhập thể nội, cảnh giới hắn từ cửu phẩm đỉnh phong bước vào Bán Tiên đại viên mãn.
Đột phá là tất nhiên.
Vô số cường giả để ý đến việc hắn có thể oanh mở Tiên Môn, bước vào Chân Vũ Thần Vực – nơi sinh linh vạn giới vô hạn hướng tới hay không!
“Hô!”
Kim Tinh Nghiêu dưới sự chú mục của vạn chúng, hữu chưởng hóa thành nắm tay, lực lượng cường thế bạo phát đập tới một quyền.
Trong nháy mắt xuất quyền, hơn phân nửa Phiêu Miểu giới lâm vào tĩnh mịch, vô số cường giả ngừng hô hấp.
Thất bại hay sáng tạo kỳ tích ngay bên trong một quyền này!
“Oanh!”
Cuối cùng, đại quyền của Kim Tinh Nghiêu đánh vào cự đại Tiên Môn, lực lượng mạnh mẽ tạo ra từng vòng liên y mắt trần có thể nhìn thấy điên cuồng tứ tán ra bốn phía.
Chỉ là.
Tiên Môn thần thánh giữa bầu trời không tí nhúc nhích.
– Thất bại.
Hoàng Phủ Nghị lắc đầu nói.
Rất nhiều cường giả đều có thể hiểu được, dù sao từ xưa đến nay, chưa đến mười người làm được điều này.
Sau khi Kim Tinh Nghiêu thất bại, Tiên Môn dần dần phai mờ, thiên địa pháp tắc khủng bố hoàn toàn biến mất, Phiêu Miểu giới lần nữa khôi phục lại bình thường.
– Không bị oanh mở?
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
Kim Nghê Thú nói.
– Chủ nhân, ta sống ở Phiêu Miểu giới đã mấy vạn năm, thấy qua không ít cường giả đại viên mãn oanh kích Tiên Môn, nhưng đến nay không ai thành công.
Vân Phi Dương nói.
– Xem ra rất khó.
– Chủ nhân, chúng ta đi nhanh đi.
Kim Nghê Thú nhắc nhở.
– Nếu Thái trưởng lão Kim gia biết dòng chính chịu nhục, khẳng định sẽ giết tới.
– Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu đáp ứng.
Nhưng khi đang chuẩn bị rời đi, Kim Ngọc Lương đã bay lên không, khóc ròng la lớn.
– Thái trưởng lão, có người khi dễ ta!- Hửm?
Kim Tinh Nghiêu vừa mới tấn cấp Bán Tiên đại viên mãn nghe vậy, cả giận quát.
– Là người phương nào mà gan lớn như thế!
“Xoát!”
Kim Ngọc Lương chỉ Vân Phi Dương nơi xa, căm hận nói.
– Thái trưởng lão, là hắn!
Kim Tinh Nghiêu nhìn lại, nhất thời khóa chặt Vân Phi Dương ở phía xa, khi hắn nhìn thấy Kim Nghê Thú thì hơi kinh ngạc.
Kim Ngọc Lương vội nói thêm.
– Thái trưởng lão, người này không chỉ khi dễ tiểu tử mà còn cướp đi Kim Nghê Thú Kim gia chúng ta nhìn trúng.
Ánh mắt Kim Tinh Nghiêu hiện lên sát cơ, rống to.
– Tiểu tử, muốn chết!
“Hô!”
Khi nói chuyện, lực lượng kinh khủng bạo phát hóa thành một đại thủ vô tình trấn áp tới Vân Phi Dương.
– Chủ nhân, mau trốn!
Kim Nghê Thú cả kinh hô.
Nhưng âm thanh chưa phát hết đã cảm giác cảm thấy hoa mắt, trong nháy mắt đã đi vào một vị diện lạ lẫm.
Vân Phi Dương thu Kim Nghê Thú vào Phi Dương đại lục, đại thủ mang theo uy lực to lớn đã ngang nhiên áp xuống để hắn không kịp trốn tránh!
“Ầm ầm!”
Một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Chỗ khu vực Vân Phi Dương đứng nhất thời bị oanh thành một đại thủ ấn bị lõm xuống khoảng ngàn trượng.
Võ giả phụ cận Kim Nhận Nhai tận mắt nhìn thấy một cường giả Bán Tiên đại viên mãn xuất thủ, bị dọa đến run rẩy toàn thân.
– Gia hỏa đáng giận, đây chính là hậu quả khi ngươi bảo bổn công tử lăn đi!
Kim Ngọc Lương nhướng mày, lửa giận triệt để tiêu trừ.
Nhưng.
Sau một khắc lại trừng to hai mắt.
Bởi vì trung tâm khu vực chưởng ấn bị lõm lấp lóe ánh sáng màu vàng, chỉ thấy nam tử đeo kiếm kia đang khoác chiến giáp màu trắng bạc, ánh mắt lấp lóe sát cơ ngập trời.
– Ừm?
Kim Tinh Nghiêu có chút kinh ngạc.
Hắn vừa mới đột phá Bán Tiên đại viên mãn, thực lực không chỉ gấp mười trước kia, thế mà lại không thể chụp chết người trẻ tuổi kia?
– Muốn giết ta?
Sát cơ trong ánh mắt Vân Phi Dương ngày càng đậm, Thần lực bạo phát quanh thân ngày càng mạnh, màu tóc cũng dần thay đổi.
Một nửa kim sắc, một nửa tử sắc!
“Hô!”
Lăng Thiên chiến kích xuất hiện tại hư không, Vân Phi Dương bắt chuôi thương, quát lạnh.
– Ngươi không được!