Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1355
Chương: Lăn Hay Không Lăn?
———————
Vân Phi Dương và Kim Nghê Thú cùng rơi xuống Kim Nhận Nhai, võ giả nơi xa không dám tới gần, một là công tử nhà họ Kim còn chưa đi, hai là vạn nhất Kim Nghê Thú lại lao ra thì phiền phức.
Làm sao bây giờ?
Bọn họ không nghĩ đến việc rời đi vì còn muốn tiếp tục hấp thu Kim thuộc tính, cho nên chỉ có thể chờ đợi, mà lần chờ này mất hết ba canh giờ.
– Phía dưới không có động tĩnh gì, tên kia chắc đã chết.
– Dám trắng trợn tới gần Kim Nghê Thú, không chết mới lạ.
Mọi người nhất trí nhận định, người trẻ tuổi đeo kiếm lúc trước đã vẫn lạc, chỉ sợ thi thể cũng đều bị nuốt.
– Đại công tử, chúng ta làm sao bây giờ?
Có võ giả hỏi.
– Đi, đi qua nhìn một chút.”
Kim Ngọc Lương mang theo thủ hạ cẩn thận từng li từng tí đi đi.
Mọi người đứng bên vách núi cúi đầu nhìn lại, phát hiện phía dưới một mảnh đen kịt tràn ngập khí tức khiến người ta rùng mình.
“Hừ.”
Kim Ngọc Lương thản nhiên nói.
– Tiểu tử, bảo ngươi lăn, ngươi lại không lăn, hết lần này tới lần khác đi chịu chết.
Một tên võ giả Kim gia cười nói.
– Trên đời này xưa nay không thiếu người không não.
Kim Ngọc Lương nói.
– Đi, chúng ta trở về.
Lần này không thể bắt được Kim Nghê Thú chỉ có trở về để cho thủ hạ tu luyện thật tốt tranh thủ tăng cường Kết Ấn Võng, lại đến đây bắt.
“Hô!”
Nhưng khi hắn đang muốn dẫn thủ hạ rời đi, đáy vực đột nhiên truyền đến một trận cuồng phong, chợt nhìn thấy Kim Nghê Thú lần nữa bay lên.
– Không tốt!
Kim Ngọc Lương cùng thủ hạ lùi gấp, nhưng vẫn trễ một bước, Kim Nghê Thú xông lên mang theo cuồng phong cực kỳ cường hãn quét bọn hắn bay ra ngoài.
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Kim Ngọc Lương và đám thủ hạ chật vật ngã ngoài trăm trượng, trên người có nhiều chỗ bị thương hình kiếm ngân, máu tươi chảy ròng.
“Rống!”
Kim Nghê Thú to lớn treo giữa không trung, ngửa đầu nộ hống.
Mà trên đầu nó, Vân Phi Dương ngồi xếp bằng, khóe miệng hơi giương lên hiện ra mỉm cười trang bức.
– Ngọa tào!
– Tên này còn sống?!
Võ giả nơi xa trừng mắt.
– Sao…làm sao có thể!
Kim Ngọc Lương nhịn đau nhìn qua, trong ánh mắt lấp lóe vẻ khó tin.
Kim Nghê Thú nhẹ nhàng rơi bên bờ vực nhìn chằm chằm võ giả Kim gia, trầm giọng nói.
– Chủ nhân, muốn giết chết bọn họ hay không.
Chủ nhân
Bọn người Kim Ngọc Lương trợn mắt hốc mồm.
Hung thú xưng chủ nhân chỉ có một khả năng, người này đã cùng nó định ra khế ước, thu làm khế ước thú!
Trời ạ.
Tên kia ngã xuống vách núi mới qua mấy canh giờ ngắn ngủi, đến cùng làm cái gì đã có thể hàng phục một đầu Kim hệ hung thú hi hữu có thể so với cửu phẩm Bán Tiên?
Vân Phi Dương cũng không có làm gì.
Hắn chỉ dựa vào linh hồn lực cường đại thẩm thấu tinh thần Kim Nghê Thú để nó khắc sâu thể nghiệm cái gọi là sống không bằng chết.”Xoát.”
Vân Phi Dương nhảy xuống, đứng trước mặt Kim Ngọc Lương, cười nói.
– Tiểu tử, ngươi vừa rồi bảo ta lăn?
“Rống!”
Kim Nghê Thú nổi giận gầm lên một tiếng.
Kim Ngọc Lương chảy mồ hôi lạnh, lúc này hết sức tươi cười nói.
– Không có…không có…vừa rồi chỉ…chỉ đùa một chút.
Có thể hàng phục cửu phẩm hung thú, hắn có ngốc cũng hiểu, nam tử đeo kiếm trước mắt không dễ chọc.
Vân Phi Dương nói.
– Nếu nói đùa, ta cũng không truy cứu, mau mau cút.
– Tốt tốt.
Kim Ngọc Lương vội vàng xoay người.
Hiện tại hắn ước gì nhanh chóng mang theo thủ hạ biến mất để tránh bị tên này nhằm vào.
Vân Phi Dương bổ sung.
– Ta kêu ngươi lăn, không phải nói đùa đâu mà hết sức chăm chú đó.
Sắc mặt Kim Ngọc Lương đột biến, nắm tay nói.
– Bằng hữu, ngươi làm như vậy không khỏi khinh người quá đáng.
Hắn có thể cụp đuôi rời đi nhưng không thể tiếp nhận lăn đi.
– Khinh người quá đáng?
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.
“Rống!”
Kim Nghê Thú lần nữa nộ hống, Kim hệ cuồng phong cường thế gào thét thổi tới trong nháy mắt thổi toàn thân Kim Ngọc Lương tràn đầy vết thương, đau nhức không thôi.
Vân Phi Dương đang nói cho hắn biết, lão tử khi dễ ngươi, làm sao?
Đám võ giả nơi xa mừng thầm.
Kim Nhận Nhai cách Kim gia rất gần nhưng là nơi vô chủ, người Kim gia muốn bắt Kim Nghê Thú, luôn tới đây dọn bãi.
Thậm chí phái cường giả đến đóng giữ một đoạn thời gian rất dài, ngoại nhân không được đi vào bên trong nửa bước.
Tán tu không cách nào chống lại một gia tộc có Bán Tiên cửu phẩm đỉnh phong tọa trấn, chỉ có thể ẩn nhẫn, hôm nay có thể tận mắt thấy có người ngược dòng chính Kim gia cũng là một việc vô cùng thoải mái.
– Lăn hay không lăn?
Vân Phi Dương thản nhiên hỏi lại.
Khi nói chuyện, Kim Nghê Thú sau lưng hắn trợn to hai con mắt, Kim thuộc tính quanh thân chấn động mãnh liệt, hiển nhiên đang chuẩn bị bạo phát.
Kim Ngọc Lương nắm chặt nắm tay.
Tuy rất không muốn lăn nhưng lại sợ chết, không dám phản kháng, thỏa hiệp nói.
– Tốt ta cút!
Nói rồi nằm rạp trên mặt đất, lăn đi như một trái bóng da.
Võ giả Kim gia còn lại phẫn nộ không thôi.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Đừng đứng ngốc đấy, cút cùng chủ nhân các ngươi đi.
Kim gia võ giả dựa theo phương thức của Kim Ngọc Lương, từng người lăn đi, điều này so với việc ngưu bức bay tới, thật sự quá chênh lệch.
Sau khi đám Kim Ngọc Lương lăn đi, Vân Phi Dương nhảy lên lưng Kim Nghê Thú nói.
– Chúng ta đi.
– Tuân mệnh, chủ nhân.
“Hô!”
Kim Nghê Thú bay lên, rất nhanh biến mất trên không Kim Nhận Nhai.
– Người này đến cùng là ai mà có thể dễ dàng hàng phục một đầu cửu phẩm hung thú như thế!
– Thân phận khẳng định không tầm thường.
– Kim gia từ trước đến nay đều uy phong bát diện, bây giờ dòng chính chịu nhục, sợ rằng không thể nuốt xuống khẩu khí này.
– Người kia hàng phục một đầu cửu phẩm hung thú, chỉ sợ Kim gia không dám động đến hắn đâu.
– Kim Nghê Thú ở Kim Nhận Nhai mới được Kim thuộc tính gia trì, uy lực càng được cường hóa, một khi rời đi, thực lực khẳng định giảm bớt, nếu Kim gia xuất động Thái trưởng lão có lẽ có can đảm động đến hắn.
Vân Phi Dương nghe được mọi người nghị luận nhưng không có để trong lòng, mà tiếp tục đi đường, chuẩn bị trở về Thiên Kiêu Điện.
Nhưng vừa đi không bao lâu, bên ngoài mấy ngàn dặm đột nhiên có một cỗ khí tức mạnh mẽ bạo phát.
– Ừm?
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Hắn cảm giác được cỗ khí tức này rất mạnh, tựa như đề bạt cảnh giới, mà lại phi thường cường đại, chỉ sợ áp đảo Bán Tiên cửu phẩm đỉnh phong.
– Chẳng lẽ…
Vân Phi Dương giật mình nói.
– Có người muốn đột phá Bán Tiên đại viên mãn?
Rất nhiều võ giả cũng cảm nhận được khí thế tấn cấp, tâm bọn họ bị rung động thật sâu. Dù sao, cuộc đời họ chưa bao giờ thấy qua khí thế tấn cấp khủng bố như thế!
Kim Ngọc Lương đã lăn rất xa vừa mới đứng lên thì hưng phấn hô.
– Là thái trưởng lão! Lão nhân gia nhất định đang đột phá Bán Tiên đại viên mãn!
Kim gia võ giả cũng đại hỉ.
Nếu như Thái trưởng lão đột phá thành công thì không còn gì bằng!
“Xoát!”
Đột nhiên, bầu trời phương xa, một đạo lưu quang thẳng vào mây trời phảng phất như nối liền thiên địa.
Hơn phân nửa Phiêu Miểu giới đều có thể nhìn thấy đạo lưu quang này, điều đó kinh động không ít cường giả.
Bên ngoài đại điện Thiên Kiêu Điện, Hoàng Phủ Nghị đưa mắt nhìn về phía đạo lưu quang thông thiên kia, vẻ mặt nghiêm túc nói.
– Lại có một tên Bán Tiên đại viên mãn sắp sinh ra.
Đại trưởng lão nói.
– Nhìn phương vị hẳn là Thái trưởng lão Kim gia Kim Tinh Nghiêu.
– Kim Tinh Nghiêu?
Hoàng Phủ Nghị cười nói.
– Ta nhớ rồi, năm đó có người khi dễ dòng chính nhà hắn, hắn tự thân xuất mã đuổi giết đây.
– Đúng vậy.
Đại trưởng lão nói.
– Người bị đuổi giết cũng là dòng chính của gia tộc rất có năng lượng, Kim Tinh Nghiêu hoàn toàn không quan tâm, truy sát đến địa bàn nhà người ta.
– Xem ra, cần phải nhắc nhở đám Thiên kiêu, đi ra ngoài chớ có tuỳ tiện trêu chọc người Kim gia để tránh bị hắn đánh tới.
Hoàng Phủ Nghị nói.
Đại trưởng lão còn cười nói.
– Đám Thiên kiêu nhà chúng ta hiểu chuyện lắm, chắc không đi trêu chọc Kim gia đâu.