Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1348
Chương: Đại Bạch, Bạch Hổ!
Giữa bầu trời Phi Dương đại lục, Tật Phong Hắc Sí Hổ đang chở Vân Phi Dương thỏa thích bay lượn, tốc độ rất nhanh, chỉ thấy một đạo hắc quang.
Hồi lâu sau.
Tật Phong Hắc Sí Hổ rơi trên một ngọn núi, cả người toát ra một cỗ khí thế uy phong lẫm liệt.
Vân Phi Dương cảm khái.
– Đại Bạch, ngươi đã theo ta rất lâu a.
– Vâng, chủ nhân.
Đại Bạch nói.
– Thật lâu.
Nó còn nhớ rõ năm đó mình bị Vân Phi Dương vây trong sơn động ngoài Thiên Vũ Thành, rơi vào đường cùng chỉ có thể ký kết khế ước.
Một khắc này cải biến vận mệnh nó.
Vân Phi Dương hồi tưởng chuyện cũ, cười nói.
– Lúc ấy ngươi chỉ có ngũ phẩm, miễn cưỡng có thể so với Vũ Vương cấp.
Đại Bạch gật đầu, ngưng trọng nói.
– Nếu không gặp được chủ nhân, hiện tại ta không sẽ có được thực lực Thiên Tôn đại viên mãn.
– Vẫn quá yếu.
Vân Phi Dương nỉ non.
Á ắÁnh mắt Đại Bạch hiện lên một chút ảm đạm.
Tuy nó tiến hóa thành Tật Phong Hắc Sí Hổ, tiềm lực được đề bạt nhưng chung quy vẫn không thể như Thần Thần mà đề bạt vô hạn.
Vân Phi Dương vuốt ve lông nó, cười nói.
– Có muốn mạnh lên, muốn trở thành Thần thú hay không.
– Muốn!
Đại Bạch hoàn toàn không cân nhắc đáp lời, nó muốn mạnh lên để hiệu lực cho chủ nhân.
– Ngày hôm nay, ta cho ngươi cơ hội để ngươi càng tiến thêm một bước, có trở thành Thần thú Bạch Hổ hay không thì xem tạo hóa của ngươi.
Vân Phi Dương nói.
Đại Bạch trừng to hai mắt.
Một trong Tứ Linh – Bạch Hổ là tồn tại chí cao vô thượng của tất cả hổ thú, là tín ngưỡng của chúng.
Chủ đột nhiên muốn mình trở thành Bạch Hổ, quả thật bất ngờ.
– Không đồng ý?
– Đồng ý!
– Tốt, hiện tại bắt đầu đi.
Trên trời cao, Thần Thú Đồ Lục chầm chậm mở ra, một đạo lưu quang từ hàng mẫu Bạch Hổ bay ra.
“Hưu —— “
Lưu quang mang theo nguyên thần Bạch Hổ trong nháy mắt dung nhập vào người Đại Bạch truyền đến thống khổ tê tâm liệt phế.
– Quá trình dung hợp nguyên thần rất thống khổ, nhất định phải nhịn xuống.
Tiếng Vân Phi Dương quanh quẩn bên tai.
Nhịn xuống!
Nhất định phải nhịn xuống!
Đại Bạch ổn định tâm thần, mặc cho thống khổ đang truyền đến cuồn cuộn không dứt mà không kêu thảm một tiếng.
Theo Vân Phi Dương lâu như vậy, nếu như không có kiên quyết cũng không xứng là khế ước thú của hắn.
Thời gian trôi qua.
Một tháng sau, Đại Bạch trên ngọn núi co quắp nằm dưới mặt đất, cả bộ lông xù hết lên, mặt hiện ra dữ tợn nhân tính hóa.
Ngắn ngủi mấy người mà thừa nhận thống khổ không cách nào hình dung.
“Rống!”
Một ngày nào đó, Đại Bạch đứng lên, ngửa đầu nộ hống, âm thanh chấn động khắp nơi khiến cho La Mục và đám Vân Lịch không khỏi ghé mắt qua.
– Tên kia làm sao?
– Khí tức thật mạnh.
– Chẳng lẽ muốn đột phá?
Mọi người nghị luận.
Vào lúc này, Đại Bạch trên ngọn núi mở hai cánh, thân thể run rẩy dữ dội.
“Xoát!”
“Xoát!”
Tần suất run rẩy ngày càng tăng, bộ lông màu đen trên thân thể Đại Bạch dần tróc ra, lần nữa trở về màu trắng trước đó.
– Tình huống như thế nào?
Mọi người kinh hãi.
“Xoát!”
“Xoát!”
Run rẩy vẫn đang kéo dài, hắc sắc vũ mao trên hai cánh dần bị ngân sắc vũ mao thay thế.
“Rống!”
Đại Bạch nổi giận gầm lên một tiếng.
Bộ lông và vũ mao toàn màu đen bị tróc ra hóa thành một mảnh trắng bạc, thái dương chiếu xuống để chúng lấp lóe tia sáng chói mắt.
Cùng lúc đó.
Thể trạng cấp tốc mở rộng, từ mấy trượng trong khoảnh khắc mở rộng đến hơn mười trượng, bộc lộ ra một cỗ khí tức khiến người ta kính sợ.
“Rống!”
Giữa rừng núi Phi Dương đại lục, rất nhiều hổ thú cảm nhận được khí tức uy nghiêm, gầm nhẹ quỳ trên mặt đất phảng phất như nghênh đón Vương giả sinh ra.
– Đại Bạch làm sao thế?
– Xem ra càng trâu hơn trước kia!
La Mục và bọn người Vân Lịch trợn mắt hốc mồm.
Có thể không trâu sao?
Trước kia, tuy Đại Bạch tiến hóa làm Tật Phong Hắc Sí Hổ nhưng chung quy chỉ là hung thú, bây giờ cùng dung hợp nguyên thần Bạch Hổ thành công, chân chính trở thành Thần thú!
Mà.
Vẫn là một đầu Thần thú Bạch Hổ nắm giữ vũ dực.
“Phốc!”
“Phốc!”
Đại Bạch huy động hai cánh màu bạc nhìn về phía trận pháp Thần Ma, cảm kích vạn phần hô.
– Đa tạ chủ nhân thành toàn!
Trong sơn lâm bên ngoài Thiên Vũ Quận, một Thần chán nản bắt giữ một đầu hổ thú có cánh, sau khi hàng phục hắn nói.
– Tiểu hổ hổ, theo ta là cơ duyên tạo hóa của ngươi, có lẽ tương lai sẽ khiến ngươi rút đi phàm thân, thành tựu Thần Thú.
Vị Thần chán nản này là Vân Phi Dương.
Đầu hổ thú có cánh chính là Đại Bạch.
Bây giờ vị Thần chán nản uể oải lúc nào đã khôi phục Thần Cách, nắm giữ thực lực càng mạnh hơn kiếp trước, tu vi cách Giới Chủ cũng chỉ còn một bước.
Vào hôm nay, đầu hổ thú hi hữu tại Phàm Giới kia rốt cục rút đi phàm thân, trở thành một đầu Thần thú đỉnh thiên lập địa!
Tuy Đại Bạch dung hợp nguyên thần tiến hóa thành Thần thú Bạch Hổ, nhưng muốn trở nên mạnh hơn thì cần nỗ lực của bản thân nó, mà sau khi Vân Phi Dương bế quan, tác dụng phụ khi thi triển Hồn Thể nhị biến đã tiêu trừ.
– Phi Dương ca, lợi hại nha!
Trên đường trở về Thiên Kiêu Điện, Viêm Sương hâm mộ nói.
– Vậy mà có nhiều Thần thú như vậy.
– Điệu thấp, điệu thấp.
Vân Phi Dương nói.
Viêm Sương bĩu môi.
– Phi Dương ca, ngươi có thể điệu thấp, mặt trời mọc ở hướng tây rồi.
Vân Phi Dương lườm hắn một cái, quay lại nhìn về phía Cơ Phỉ Nhã, cười nói.
– Tích phân ta bảy, cô ba, không có ý kiến chứ.
Cơ Phỉ Nhã đáp.
– Không ý kiến.
Nếu Vân Phi Dương cho nàng một thành tích phân cũng không ý kiến, dù sao người ta toàn diệt Khô Lâu Hải đạo đoàn, nàng chả ra được bao nhiêu lực.
“Hắc hắc.”
Viêm Sương xoa xoa tay cười nói.
– Phi Dương ca, ta và các huynh đệ có thể tích phân không?
– Không có.
Vân Phi Dương nói thẳng.
“A?”
Viêm Sương sụp đổ.
– Phi Dương ca, chúng ta cũng từng góp sức, sao một điểm tích lũy cũng không có thể!
Vân Phi Dương nói.
– Muốn tích phân cũng được, lấy võ đạo kết tinh ngươi thu được ra, chúng ta phân chia.
– Vậy thôi đi.
Tiểu tử này cũng có đại thu hoạch, dựa vào Đại Nhật Chi Viêm thu được võ đạo kết tinh của Trang Bá Nhuế và Trang Bá Tất, nếu tính giá trị cũng đến 200 vạn tích phân!Đương nhiên.
Thu hoạch lớn nhất vẫn là Vân Phi Dương.
Không chỉ hấp thu năng lượng của cường giả cửu phẩm Bán Tiên đỉnh phong đột phá đến thất phẩm Bán Tiên mà còn thu được Thần Thú Đồ Lục, thu ba Thần thú, Đại Bạch tiến hóa.
Lần đi Đông Hải nàythu hoạch rất lớn.
Lại nói quần đảo Khô Lâu.
Đợi sau khi hết thảy bình tĩnh, người Đông Hải Bát Thập Nhị Tông mới run sợ bay tới, mà khi bọn hắn nhìn thấy khu vực quần đảo lúc trước chả còn một hòn đảo, nhao nhao trợn mắt líu lưỡi.
Đảo đâu?
Hải tặc đâu?
– Mau nhìn, đó là cái gì?!
Một tên thủ hạ cả kinh hô.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc gương vuông vức lấp lóe kim sắc lưu quang phía xa, trên đó đứng đầy nhân loại vô tội bị hải tặc bắt đi lúc trước.
Bên trong có hài đồng mất đi phụ thân đã đề cập mấy chương trước, hắn quỳ một chân trên đất nhìn phương vị bọn người Vân Phi Dương rời đi, tay nắm chặt.
Tuy không biết danh tự Vân Phi Dương cùng Viêm Sương, đứa bé này lại ghi tướng mạo bọn hắn thật sâu trong lòng.
“Phù phù!”
Tiểu gia hỏa khấu đầu, âm thầm thề.
– Ân đức hôm nay, ngày khác Tần Ý ta chắc chắn sẽ báo đáp.