Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1336
Chương: Khô Lâu Hải Đạo Đoàn
Huynh đệ có thể gặp lại lần nữa, một trận say mèm không thể thiếu nhưng sau khi say khẳng định phải nói chuyện chính sự.
Vân Phi Dương có rất nhiều lời muốn hỏi Viêm Sương, tỉ như lúc Chư Thần trấn áp hắn không phải chết rồi sao, tại sao còn sống?
Luân hồi chuyển thế là có khả năng, nhưng sao nhớ kỹ sự việc kiếp trước rồi đợi mình ở Thiên Kiêu Điện?
Viêm Sương trả lời từng vấn đề.
Vạn năm trước, Vân Phi Dương đối chiến Chư Thần, hắn vẫn lạc, bởi vì thương thế rất nặng, linh hồn khó có thể luân hồi chuyển thế, phiêu đãng trong hạo hãn vũ trụ năm ngàn năm.
Một du hồn phiêu đãng lâu như vậy, quả thực là một loại tra tấn, cũng may Viêm Sương nhịn xuống, gặp được một người.
Người này là Thái Vũ sư tôn Vân Phi Dương, hắn lấy vô thượng thần thông chữa trị linh hồn Viêm Sương, thuận lợi luân hồi chuyển thế.
– Nếu không có Thái Vũ tiền bối xuất hiện, ta chỉ sợ chèo chống không lâu đã sẽ thần hồn phách tán, phai mờ trong vũ trụ.
Viêm Sương nói.
– Cám ơn người, sư tôn.
Vân Phi Dương nói thầm.
Dù Thái Vũ cho hắn Nghịch Thiên Quyết, hay Đoán Hồn Điển hoặc an bài rất nhiều cơ duyên đều làm cho Vân Phi Dương có loại cảm giác bị khống chế.
Duy chỉ có để Viêm Sương luân hồi chuyển thế để hắn chân chính cảm kích từ trong đáy lòng, dù sao, Viêm Sương là hảo huynh đệ của hắn.
Viêm Sương không chỉ luân hồi chuyển thế, còn giữ lại trí nhớ kiếp trước, cũng từ miệng Thái Vũ biết được, Phi Dương ca còn sống, để cho mình nỗ lực tu luyện.
Một ngày kia, giúp hắn hoàn thành sứ mệnh đặc thù!
Viêm Sương cũng không biết sứ mệnh này cụ thể là gì, nhưng Phi Dương ca còn sống, để hắn hưng phấn không thôi, sau đó luân hồi làm người điên cuồng tu luyện.
Linh hồn phiêu đãng năm ngàn năm, tuy chịu đựng cường đại tịch mịch cùng thống khổ nhưng cũng mang đến cho hắn dẻo dai và tiềm lực.
Tu luyện hơn bốn nghìn năm.
Viêm Sương từ Vũ Thần đến Thiên Tôn đại viên mãn cho đến bước vào Bán Tiên, nắm giữ thực lực mạnh hơn kiếp trước, cuối cùng được Thiên Kiêu Điện tán thành, được phong Thiên kiêu.
Đi vào Thiên Kiêu Điện, Viêm Sương vốn định ở chỗ này tu luyện một đoạn thời gian, đổi lấy chí bảo vũ trụ có thể xuyên toa không gian đi tìm Vân Phi Dương.
Bất quá, về sau bỏ đi suy nghĩ đó.
Bởi vì hắn nghĩ đến, Phi Dương ca đã còn sống, lấy tư chất hắn, nhất định có thể xông phá cảnh giới cao hơn để cao tầng Thiên Kiêu Điện chú ý.
Mình chỉ cần chờ ở chỗ này!
Kết quả, Viêm Sương tu luyện gần ngàn năm ở Thiên Kiêu Điện, chờ gần ngàn năm, cũng sáng tạo Thiên Uy Minh, tự mình làm Phó minh chủ ý chỉ phó tướng Thiên Uy Quân.
Trời không phụ người có lòng.
Trước đây không lâu, Viêm Sương lần nữa nghe được cái tên Vân Phi Dương này, cũng nghe đến sự việc hắn giương oai tại vực ngoại chiến trường.
Mới đầu không dám xác định Vân Phi Dương này là người mình phải đợi hay không, dù sao võ đạo ngàn ngàn vạn, trùng tên quá nhiều.
Về sau Vân Phi Dương từ Liệt Diễm Cốc trở về, khuất nhục Tứ Đại Kim Cương, Viêm Sương chạy tới, nhìn thấy nam nhân trên diễn võ trường, bộc phát ra Chiến Thần chi uy mới khẳng định, hắn chính là người mình phải đợi.
Tỉnh táo, tỉnh táo!
Lúc đó Viêm Sương ổn định tâm cảnh, sau vài ngày tìm đến, tại sao phải chờ mấy ngày, bởi vì hắn cần thích ứng, cần khắc chế tâm tình, để tránh đến lúc đó mất khống chế để Phi Dương ca cười.
Nhưng sớm chuẩn bị sẵn sàng, hắn nhìn thấy Vân Phi Dương vẫn khó có thể khống chế tâm tình.
Ba.
Vân Phi Dương đập vào vai Viêm Sương, chân thành nói.
– Huynh đệ, để ngươi đợi lâu.
Viêm Sương cười rực rỡ nói.
– Ta tin tưởng lấy tư chất Phi Dương ca, nhất định sẽ trở thành Thiên kiêu vạn Giới!
– Trước không đề cập tới chuyện này.
Vân Phi Dương nói.
– Đến nói cho ca nghe, ngươi bây giờ có cảnh giới gì?
Viêm Sương ngạo nghễ ưỡn ngực, nói.
– Cửu phẩm Bán Tiên.
Cơ Phỉ Nhã nghe được cảnh giới này, trong đôi mắt lấp lóe tia hoảng hốt.
Trong nhận thức nàng, tên này lúc trước xếp thứ ba Địa Tinh Bảng, bây giờ xếp thứ tư, thực lực chỉ đến thất bát phẩm.
Viêm Sương không có tính cách tìm đường chết như Vân Phi Dương, người cũng cẩn thận từng li từng tí, đi vào Thiên Kiêu Điện, trừ thành lập Thiên Uy Minh thuộc về đại động tác ra thì ngày thường vô cùng điệu thấp.
– Lợi hại.
Vân Phi Dương khen.
– Trưởng thành nhanh như vậy.
– Phi Dương ca.
Viêm Sương chỉ bọn người Quách Hằng.
– Bọn họ cùng ta lăn lộn mấy trăm năm, thực lực cũng cũng không tệ.
Quách Hằng bốn người là nòng cốt Thiên Uy Minh, bài danh cũng ở mười vị trí đầu Địa Tinh Bảng, thực lực đến bát phẩm Bán Tiên.
– Ừm, rất không tệ.
Vân Phi Dương khen.
Viêm Sương nói.
– Phi Dương ca, ngươi là minh chủ Thiên Uy Minh, chúng ta đều nghe ngươi.
– Được.
Vân Phi Dương nói.
– Thân là minh chủ, ta tuyên bố mệnh lệnh thứ nhất, các ngươi theo ta tiến về Khô Lâu Hải Vực.
– Không phải chứ?
Viêm Sương trừng to mắt.
– Phi Dương ca, ngươi thật tiếp nhiệm vụ Địa Ngục 500 ngàn tích phân?
Bọn người Quách Hằng co giật khóe miệng.
Loại nhiệm vụ cấp bậc này có độ khó rất cao, tất cả mọi người đi qua, có chút nguy hiểm nha.
– Đương nhiên.
Vân Phi Dương nói.- Nhiều tích phân như vậy, không tiếp thì quá lãng phí.
– Tốt, đi thôi!
Viêm Sương biết rõ tính cách Phi Dương ca, một khi quyết định, dù núi đao biển lửa cũng muốn xông, mà mình có thể làm là cùng hắn đi tới!
Cứ như vậy, Vân Phi Dương mang theo Cơ Phỉ Nhã, Viêm Sương và bốn người Quách Hằng rời khỏi Thiên Kiêu Điện.
Phía Đông Phiêu Miểu giới là vô tận hải dương, rất nhiều hòn đảo tán lạc khắp nơi có nhân loại sinh tồn.
Địa phương có người thì có tông môn, theo thời gian trôi qua dần dần hình thành tám mươi hai thế lực được xưng là Đông Hải Bát Thập Nhị tông.
Cực đông Đông Hải có một mảnh địa vực cuồn cuộn sóng ngầm nguy hiểm, được xưng Khô Lâu Hải Vực.
Trong hải vực có chín hòn đảo liên kết tổ hợp lại, từ trên không nhìn xuống tựa như một khô lâu, vì vậy được xưng quần đảo Khô Lâu.
Trăm năm trước.
Hòn đảo này là nơi hoang vu.
Một Bán Tiên cửu phẩm đỉnh phong – tên Trang Bá Hùng mang theo bốn huynh đệ đến chỗ này thành lập Khô Lâu Hải Đạo Đoàn.
Hải tặc.
Tên như ý nghĩa.
Ưa thích cướp bóc đồ vật của ngươi khác.
Trăm năm nay, hơn mười tông môn gần quần đảo Khô Lâu thường xuyên bị quấy rối, thậm chí, có sáu thế lực bi thảm diệt môn.
Đông Hải bình tĩnh bởi vì Khô Lâu Hải Đạo Đoàn xuất hiện mà rung chuyển, mà Đông Hải Bát Thập Nhị tông, không thể chịu đựng tặc khấu làm xằng làm bậy, nhiều lần liên hợp lại vây diệt Khô Lâu Hải Vực.
Không biết sao, vùng biển cực hung hiểm, thực lực bọn người Trang Bá Hùng lại mạnh mẽ phi thường, mỗi lần tấn công, đều đứt gãy mà về, rơi vào đường cùng tiến về đại lục cầu viện binh, sau cùng tìm tới Thiên Kiêu Điện.
Hoàng Phủ Nghị tìm hiểu tình hình liền tuyên bố nhiệm vụ Địa Ngục, Thiên kiêu nhận lấy nhiệm vụ tiến về diệt trừ, bởi vì xa xôi, đối thủ cũng không phải hung cầm mãnh thú, cho nên tăng tích phân lên tới 500 ngàn.
Bất quá để Hoàng Phủ Nghị bất ngờ là, nhiệm vụ Địa Ngục cũng không bị đại thế lực cung điện tiếp mà Vân Phi Dương một người tiếp nhận!
– Phó viện trưởng, Vân Phi Dương và Cơ Phỉ Nhã hai người đi Đông Hải diệt phỉ có chút nguy hiểm, không bằng phái mấy Trưởng lão đến hiệp trợ đi.
Đại trưởng lão nói.
– Không cần.
Hoàng Phủ Nghị nghĩ một lát, nói.
– Kẻ này đã dám nhận nhiệm vụ, chắc hẳn có nắm chắc diệt trừ Khô Lâu Hải Đạo Đoàn.