Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1335
Chương: Huynh Đệ, Viêm Sương!
Trong Tích Phân Các xuất hiện nhiệm vụ Địa Ngục 500 ngàn tích phân, trong nháy mắt truyền ra Thiên Kiêu Điện, dẫn tới rất nhiều Thiên kiêu chấn kinh.
– Trời ạ, tích phân khen thưởng cao như vậy, quả thực trước đó chưa từng có.
– Không sai, ta nhớ từ trước tới nay cao nhất cũng mới đến 400 ngàn!
– Là thế lực nào tiếp nhiệm vụ Địa Ngục đáng sợ kia?
Có người dò hỏi.
– Không phải thế lực, là hai người Vân Phi Dương và Cơ Phỉ Nhã tiếp nhận nhiệm vụ!
– Cái gì!?
– Hai người tiếp nhận nhiệm vụ Địa Ngục 500 ngàn tích phân? Bọn họ có phải bị điên!
Trong mắt của mọi người, nhiệm vụ Địa Ngục 500 ngàn tích phân nhất định phải là do đại thế lực mới đón, nếu không, không có khả năng hoàn thành.Cơ Phỉ Nhã đi ra ngoài cung điện cũng cho rằng Vân Phi Dương điên, nàng nói.
– Nhiệm vụ này, hai người chúng ta không làm được!
– Có thể.
Vân Phi Dương nói.
Cơ Phỉ Nhã có chút phát điên.
Vân Phi Dương dừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng, nói.
– Nếu như cô không tự tin, có thể không đi, tự ta làm nhiệm vụ này.
– Ngươi đi, chỉ là chịu chết.
Cơ Phỉ Nhã tức giận nói.
– Không quan trọng.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, nói.
– Từ khi tu luyện võ đạo đến nay, ta đã không để ý sinh tử.
Cơ Phỉ Nhã trầm mặc.
– Đi không?
Vân Phi Dương lại hỏi.
Cơ Phỉ Nhã thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói.
– Đi.
– Đầu tiên nói trước, nếu như hoàn thành, tích phân cô ba, ta bảy.
Vân Phi Dương nói.
– Uy uy!
Cơ Phỉ Nhã đuổi theo.
– Đã bàn trước rồi, ngươi phải miễn phí giúp ta làm mười nhiệm vụ!
Vân Phi Dương nói.
– Nhiệm vụ như thế, một cái đã khen thưởng 500 ngàn, nếu như cô tiếp mười cái dạng này, ta chẳng phải thua thiệt đến chết.
Cơ Phỉ Nhã nguýt hắn một cái, vốn muốn mở miệng nói chuyện, đã thấy mấy Thiên kiêu ngăn trước cổng chính cung điện, cầm đầu là một nam tử mặc hắc bào.
– Phó minh chủ Thiên Uy Minh?
– Hắn vì sao tới đây?
Vân Phi Dương cũng nhìn thấy nam tử hắc bào kia, tâm thần hơi chấn động một chút, dâng lên cảm giác khó tả, loại cảm giác này rất quái lạ để hắn không thể nào hiểu được.
– Vân Phi Dương, ta tới gặp ngươi.
Hắc bào nam tử mở miệng, trên mặt mang mỉm cười không có địch ý.
– Tới gặp ta?
Vân Phi Dương giống như có điều ngộ ra, nói.
– Ngươi chính là phó minh chủ Thiên Uy Minh?
– Không sai.
Hắc bào nam tử đáp.
Vân Phi Dương lắc đầu, nói.
– Phó minh chủ cấp bậc có chút thấp, nếu như muốn lôi kéo ta, để minh chủ nhà ngươi tới đi.
Tên này…
Thành viên Thiên Uy Minh phía sau phẫn nộ, hiển nhiên rất khó chịu tính cách phách lối và cuồng vọng của Vân Phi Dương.
Hắc bào nam tử phất phất tay ra hiệu thủ hạ tỉnh táo, sau đó cười nói.
– Ngươi đã gặp.
– Đã gặp?
Vân Phi Dương bản năng nhìn về phía Cơ Phỉ Nhã.
– Cô là minh chủ Thiên Uy Minh?
– Ta?
Cơ Phỉ Nhã ngạc nhiên không thôi.
Hắc bào nam tử cười.
– Nàng không phải minh chủ Thiên Uy Minh ta.
Vân Phi Dương nhìn bốn phía, phát hiện khu vực này, cũng chỉ có mình và Cơ Phỉ Nhã hai người, sau đó nói đùa chỉ mình, nói.
– Không phải là ta chứ?
– Ngươi cho rằng thế nào?
Hắc bào nam tử cười thần bí, kéo hắc bào trên đầu hiển lộ ra tóc dài phiêu dật, hành lễ nói.
– Phó minh chủ Thiên Uy Minh, Viêm Sương, tham kiến minh chủ!
Dát.
Thành viên sau lưng trợn mắt hốc mồm!
Cơ Phỉ Nhã cũng kinh ngạc không thôi.
Thiên Uy Minh thành lập thật lâu, một mực không ai biết minh chủ là ai, Phó minh chủ đột nhiên bái Vân Phi Dương, gọi hắn là minh chủ, thực rất khó tin!
Nhưng.
Muốn nói kinh hãi nhất, vẫn là Vân Phi Dương, giờ phút này hắn đứng yên tại chỗ, ngây ra như phỗng.
Vân Phi Dương để ý hắc bào nam tử tự xưng Viêm Sương.
Viêm Sương!
Vân Phi Dương vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái tên này, người huynh đệ thân nhất tại Thần Giới, cũng là phó tướng Thiên Uy Quân theo chính mình chinh chiến sa trường.
Bao nhiêu ngày đêm mơ thấy 100 ngàn Thiên Uy Quân vẫn lạc, mơ thấy huynh đệ cầm băng hỏa hai loại thuộc tính lấy thân thể bị trọng thương đứng trước mặt mình, thề sống thề chết thủ hộ!
Nhưng.
Gương mặt này, không đúng rồi!
Đột nhiên, Vân Phi Dương nhìn thấy tóc dài của hắc bào nam tử, một bên như hỏa diễm đang thiêu đốt, một bên như hải dương mênh mông.
Nắm giữ hai loại màu tóc khác biệt chỉ có tộc nhân Băng Hỏa tộc, mà Viêm Sương phó tướng Thiên Uy Quân chính là tộc nhân Băng Hỏa tộc.
Đột nhiên, Vân Phi Dương rốt cuộc minh bạch, tại sao khi nhìn thấy nam tử này lại có một loại cảm giác đặc thù, nguyên lai loại cảm giác này, là tình huynh đệ!
– Phi Dương ca!
Hắc bào nam tử chảy nước mắt như hài tử ủy khuất khóc thút thít.
– Ta rốt cục đợi được ngươi.
– Khóc cọng lông!
Vân Phi Dương gầm thét.
– Quên quân quy của Thiên Uy Quân rồi sao!
Xoát!
Viêm Sương lau nước mắt, chào quân lễ cất cao giọng nói.
– Đàn ông Thiên Uy Quân chỉ đổ máu, không đổ lệ, dũng giết địch, không nhu nhược!
Khi hắn hô lên quân quy Thiên Uy Quân, Vân Phi Dương ngửa đầu nhìn bầu trời, nước mắt chảy xuống, hai tay run rẩy.
Vạn năm tu hành để tâm cảnh hắn vững như bàn thạch, dù đối mặt tuyệt cảnh cũng có thể chuyện trò vui vẻ.
Nhưng gặp huynh đệ vạn năm trước, loại hưng phấn vui sướng kia đã đánh nát tâm cảnh Chiến Thần để hắn triệt để rơi lệ.
– Phi Dương ca!
Viêm Sương nhào tới, nghênh đón lại là nắm tay, Vân Phi Dương chửi ầm lên.
– Đại gia ngươi, vì sao không sớm tới gặp ta?!
Bành!
Viêm Sương bị trực tiếp đánh bay ra ngoài, khi hắn ổn định thân thể, xoa xoa ngực, lại nhếch miệng cười.
– Ta muốn cho ngươi ngạc nhiên.
– Ha ha ha!
Vân Phi Dương cười to nói.
– Cái ngạc nhiên này rất tốt, cái ngạc nhiên này để cho Vân Phi Dương ta nằm mơ cũng không nghĩ tới!
Thiên Kiêu Điện giữa không trung đại lục, bên ngoài có một tòa thành trì, được xưng Thiên Kiêu thành.
ổ ế ắTrong Thiên Kiêu thành có một tửu lâu cực kỳ nổi tiếng tên Thỉnh Quân Lâu, trong bao sương sang trọng của Thỉnh Quân Lâu, Cơ Phỉ Nhã trợn mắt líu lưỡi nhìn Vân Phi Dương cùng phó minh chủ Thiên Uy Minh đụng rượu.
Hai người ngắn ngủi một canh giờ uống hết 10 vò còn chưa dùng thuộc tính bức cồn trong người ra, lúc này đã đỏ bừng cả mặt, tửu khí nồng nặc.
Ừng ực!
Vân Phi Dương một chân giẫm ghế, ngửa đầu giơ vò rượu, thống khoái uống.
Viêm Sương tuy chậm một chút nhưng cũng không cam chịu yếu thế, giơ một vò rượu uống thả cửa, mà dưới bàn rượu, nòng cốt Thiên Uy Minh đều đã say ngã trên mặt đất.
– Hảo tửu.
Uống xong một vò rượu, Vân Phi Dương xóa vết rượu, tâm tình sảng khoái vô cùng.
Kiếp trước, huynh đệ Viêm Sương một mực đi theo mình dù bị Chư Thần vây công cũng thề sống thề chết bảo hộ, bây giờ gặp nhau há có thể không uống sảng khoái.
– Không được.
Viêm Sương buông bình rượu ra, say khướt nói.
– Phi Dương ca, tửu lượng ngươi vẫn lợi hại như vậy.
Phù phù.
Nói xong, cắm trên bàn.
– Đừng ngủ…
Vân Phi Dương say khướt đi tới, đẩy đẩy Viêm Sương, nói.
– Uống tiếp…
Phù phù.
Nói còn chưa dứt lời, mình cũng đổ trên bàn, say bất tỉnh nhân sự.