Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1297
Chương: Chiến Thần Tại Thế, Uy Vũ Bất Phàm
Được Gia Cát Cẩm suất lĩnh, 100 vạn binh lính Linh tộc tựa như cá diếc sang sông, tam đại ngục Tinh Tộc bị chiếm lĩnh, Hắc Thằng Ngục sau cùng đã có nhiều thành trì bị phá.
Có thể nói, trước mặt Linh tộc thực lực cường đại được nghiêm chỉnh huấn luyện, Tinh Tộc tuyệt đối bị nghiền ép.
Giờ phút này, bọn họ đã rút lui đại quy mô, từ bỏ không ít thành trì không có ý nghĩa chiến lược, đóng bên trong Hắc Thằng thành.
Đây là pháo đài sau cùng cũng là địa phương có thể kiên trì sau cùng, nếu như bị công phá, thì mất đi hết thảy.
Rất khó tưởng tượng.
Tinh Tộc nguyên bản chiếm cứ bốn ngục Cửu U lại luân lạc tới cấp độ như thế trong khoảng thời gian cực ngắn.
Càng bi kịch là từ đầu đến cuối, Trọng Tôn Đình cũng không biết có thù oán gì với dị tộc đột nhiên đánh tới kia.
– Trọng Tôn Đình!
Giữa không trung Hắc Thằng thành, U Mị nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, ánh mắt lấp lóe sát cơ, quát hỏi.
– Ngươi còn nhớ ta không?
Trọng Tôn Đình hơi híp mắt lại, cả kinh hô.
– Ngươi là Yêu Chủ chi nữ?!
Đại tướng đã từng tham dự tấn công Yêu tộc như hắn cũng chưa từng quên Công Chúa Yêu Tộc.
– Thì ra là thế.
Trọng Tôn Đình hiểu rõ, nguyên lai, cường đại tộc loại cường đại tộc loại này là cứu binh nữ nhân này tìm đến.
– Vạn năm trước, Tinh Tộc ngươi và Quỷ Tộc liên thủ diệt Yêu tộc ta, ngày hôm nay, ta sẽ diệt Tinh Tộc ngươi!
U Mị căm hận nói.
Trọng Tôn Đình cười lạnh.
– Diệt Tinh Tộc ta, thực buồn cười.
“Hô!”
Khi nói chuyện, một thanh trường kiếm phát ra khí tức âm trầm dần dần xuất hiện tại hư không, thân kiếm ngưng tụ ra nhàn nhạt hắc khí.
U Mị cau mày.
– Không nghĩ tới Hắc Ma Kiếm của Tinh chủ vậy mà trong tay ngươi.
– Hắc Ma Kiếm?
Vân Phi Dương hỏi.
– Rất mạnh?
U Mị thấp giọng nói.
– Kiếm này đến từ Chân Vũ Thần Vực, phẩm chất đã áp đảo Thiên Giai.
Áp đảo Thiên Giai.
Xem ra kiếm này hẳn là Thứ Tiên Khí.
Hai mắt Vân Phi Dương tỏa sáng.
Năng lượng trong đan điền của tên Đại tướng Tinh Tộc sau cùng này không chỉ có trợ giúp mình đề bạt cảnh giới, mà binh khí hắn cầm cũng rất không tệ.
“Xoát!”
Kiếm Trọng Tôn Đình chỉ Vân Phi Dương, lạnh lùng nói.
– Tiểu tử, ngươi giết bốn huynh đệ của ta, hôm nay Bản tướng lấy đầu ngươi tế điện!
– Được lắm.
Vân Phi Dương cười nói.
– Ta ngược lại muốn xem ngươi có bản sự gỡ đầu ta xuống hay không.
– Phi Dương, người này có Hắc Ma Kiếm, thực lực cường đại, không thể liều mạng.
U Mị thấp giọng nói.
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười một tiếng, tiêu sái bay về nơi xa, Trọng Tôn Đình cũng theo sát phía sau, hai người ăn ý đứng bên ngoài Hắc Thằng thành hai ngàn dặm.
– Lão gia hỏa, nhớ kỹ, hai người chúng ta giao thủ chớ có nghĩ thương đến việc thương tổn người khác, nếu không, ta không ngại mạt sát Hắc Thằng Ngục tại chỗ đâu.
Vân Phi Dương cười nói.
Sắc mặt Trọng Tôn Đình âm trầm.
“Xoát!”
Đột nhiên, hắn bước đi trong hư không, Hắc Ma Kiếm bỗng nhiên huy động chém xuống một kiếm.
“Hô!”
Hắc sắc khí lãng mang theo Tinh khí cường thế ngưng tụ hình trăng lưỡi liềm giữa không trung, sau đó bắn đến.
Lục phẩm Bán Tiên và Thứ Tiên Khí tạo thành uy lực cực kỳ kinh khủng.
Chỉ một kiếm đã khiến hết thảy xung quanh ngàn dặm hóa thành hư vô, không gian hoàn toàn tan vỡ.
ể ếVân Phi Dương giữa không trung có thể rõ ràng cảm nhận được, kiếm khí đang bay tới sinh ra cường đại áp lực.
– Lục phẩm và ngũ phẩm chỉ kém một phẩm nhưng lực lượng lại như một trời một vực!
Vân Phi Dương ẩm bẩm.
“Xoát!”
Hắn không dám bất chủ quan, Ngũ Linh Thần Kiếm ra khỏi vỏ, hai tay giữ trên chuôi kiếm, chém về phía hắc sắc kiếm khí.
“Hô —— “
Kiếm khí ngưng tụ kiếm ý chí cường lao nhanh như sóng biển cuối cùng chạm vào hắc sắc kiếm khí.
Không có nổ tung.
Hai cỗ kiếm khí đáng sợ đối kháng, cuồn cuộn khí lãng phun ra như hỏa diễm, thiêu đốt bốn phía!
Tất cả trong phạm vi hai ngàn dặm đều bị kiếm ý vô tình bá đạo bao phủ, võ giả dưới lục phẩm Bán Tiên một khi tiến vào, hẳn phải chết không nghi ngờ!
– Chúng ta vẫn nên trốn xa một chút.
Bọn người La Mục có chút lo lắng, lúc này lui nhanh ra sau, nhưng ánh mắt thủy chung khóa chặt trên hai đạo kiếm khí, làm người xem, bọn họ thật sự bị rung động, loại lực lượng này thật đáng sợ.
Trọng Tôn Đình cũng giật mình, mình vận dụng bội kiếm của Tinh chủ, phẩm chất đạt đến Thứ Tiên Khí, chém xuống một kiếm, đối phương vậy mà đơc được!
Thực lực người này rất mạnh.
Bốn vị huynh đệ bị giết cũng không phải ngẫu nhiên.
“Hô!”
Tinh khí càng thêm bàng bạc bạo phát, hắc sắc kiếm khí đang giằng co đại tăng uy lực, hung hăng áp chế.
Vân Phi Dương chau mày.
Lực lượng đối phương không ngừng tăng lên để hắn khó mà chống đỡ, chỉ có thể mặc cho kiếm khí bị áp chế!
“Oanh!”
Hắc sắc kiếm khí chiếm thượng phong, cuối cùng trực tiếp diệt kiếm khí của Vân Phi Dương, tiếp tục đánh tới.
“Xoát!”
Vân Phi Dương đạp Túy Ảnh Bộ cấp tốc tránh đi, hổ khẩu cầm kiếm đã chết lặng.
Đây không phải chênh lệch trên thực lực, mà là khoảng cách của chí bảo, dù sao, Hắc Ma Kiếm là Thứ Tiên Khí, Ngũ Linh Thần Kiếm chỉ là Thiên giai sơ phẩm.
“Xoát!”
Trọng Tôn Đình lần nữa ra chiêu, Hắc Ma Kiếm xẹt qua hư không hình thành Thất Luyện Kiếm Khí!
“Vù vù!”
Hắc sắc kiếm khí càng mạnh hơn trước bắn đến, Vân Phi Dương không dám liều mạng, lúc này lui nhanh.
“Oanh!”
Sau khi tránh thoát, hắc sắc kiếm khí trảm lên mặt đất hình thành rãnh sâu mấy ngàn dặm.
Trọng Tôn Đình thấy một kích chưa trúng cũng không nhụt chí, lần nữa huy động Hắc Ma Kiếm đánh tới Vân Phi Dương.
“Xoát!”
“Xoát!”
Hai đạo kiếm khí phun trào theo hai phương vị đâm vọt lên phong tỏa không gian né tránh khả.
Đối mặt tình huống này, Vân Phi Dương chỉ có thể huy kiếm nhưng hình thành ra kiếm khí lại bị phá mất dễ như trở bàn tay.
“Oanh!”
Đạo hắc sắc kiếm khí thứ hai từ một phương diện khác đánh tới, trực tiếp nuốt hết Vân Phi Dương.
Phá toái không gian, hắc khí lượn lờ.
“Xoát!”
Một đạo lưu quang trong hắc sắc kiếm khí bay ra.
Vân Phi Dương ổn định thân thể, quanh thân phát ra bạch sắc quang mang, Thái Hư Bạch Kim chiến giáp đã khoác lên thân, ngạnh kháng một kiếm, mặc dù hao phí không ít Thần lực của chiến giáp nhưng bình yên vô sự.
– Lục phẩm Bán Tiên có Thứ Tiên Khí, thực lực quả nhiên mạnh mẽ.
Hắn thu hồi Ngũ Linh Thần Kiếm, nói.
– Ta cũng chỉ có thể đánh thật.
“Ông!”
Không gian vặn vẹo, một thanh chiến kích lấp lóe khí tức cường thế chầm chậm xuất hiện, hiển nhiên chính là Lăng Thiên chiến kích!
“Ba!”
Một tay Vân Phi Dương giữ chiến kích, quanh thân nhất thời bộc phát ra khí lãng cường đại quấy rối lấy bốn phía.
Chiến giáp khoác thân, tay cầm chiến kích đứng giữa bầu trời, quả nhiên là Chiến Thần tại thế, uy vũ bất phàm.
Nhìn bóng lưng Vân Phi Dương cao cao tại thượng, U Mị lờ mờ nhớ tới thời điểm mới đến Thần Giới thấy được cường giả đang đánh một trận với Chư Thần kia.
– Cảnh giới trang bức của Phi Dương ca lại cao thêm một bậc rồi.
Cảnh giới trong lúc giơ tay nhấc chân đều bộc lộ ra khí tức trang bức thật sâu này để La Mục mặc cảm.
Mát Trọng Tôn Đình thủy chung khóa chặt trên chiến kích, ngưng trọng nói.
– Thứ Tiên Khí?
– Ngoài ý muốn sao?
Vân Phi Dương cười cười.
Trọng Tôn Đình thật bất ngờ, nhưng lại cười lạnh một tiếng, giơ Hắc Ma Kiếm, lần nữa chém ra hắc sắc kiếm khí cường thế.
“Xoát!”
Cổ tay Vân Phi Dương hơi chuyển, Lăng Thiên chiến kích tiêu sái chuyển động, rồi đột nhiên dừng lại, mũi kích ầm vang đâm tới.
“Phá!”
“Oanh!”
Hắc sắc kiếm khí bị đánh nát trong nháy mắt.
Thần sắc Trọng Tôn Đình biến đổi nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương cầm chiến kích bay tới, đâm ra một chiêu thương xuất như long, khí tức cuồng bạo tựa như dời núi lấp biển áp qua.