Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1278
Chương: Tam Sắc Thánh Thạch
Đại thủ Vân Phi Dương lúc trước ngưng tụ Vạn Vật Tịch Diệt Chưởng học được từ Võ phần nhưng chỉ vận dụng một thành lực lượng.
Cho nên bị âm ba vũ kỹ của Vạn Phu Trưởng phá giải dễ như trở bàn tay.
Mà lần này, ngưng tụ ra thêm lít nha lít nhít chưởng ấn, lực lượng đề thăng thành ba phần, số lượng lại nhiều thì hiện ra sự khủng bố.
Thực lực Vạn Phu Trưởng mới đến Thiên Tôn sơ cấp, dù đối mặt ba phần Vạn Vật Tịch Diệt Chưởng cũng không dám đón đỡ.
Cho nên giờ phút này, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn từng đạo chưởng ấn mang theo lực lượng cường đại vô tình đánh về phía thành trì.
Bành! Bành! Bành!
Một phen cuồng oanh loạn tạc, Bố Lạc thành lịch sử lâu đời bị phá hủy hầu như không còn, hóa thành một vùng phế tích.
Tinh Tộc, Quỷ Tộc võ giả kịp thời trốn ra đứng ở khu vực an toàn, từng người đều trợn mắt hốc mồm.
Trước mắt Vạn Phu Trưởng, hủy luôn cả tòa thành, thực lực con cháu Bách Lý gia kia rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Thành trì bị hủy, bụi đất tung bay.
Mục quang Vạn Phu Trưởng giữa không trung âm tình bất định, sau cùng cẩn thận hỏi.
– Các hạ là ai?
Vân Phi Dương tung Vạn Vật Tịch Diệt Chưởng mang theo đến lực lượng để hắn ý thức đến, thực lực đối phương rất mạnh, chí ít trên mình!
Hai tay Vân Phi Dương ôm ngực, thản nhiên nói.
– Bách Lý gia, Bách Lý Phi Dương.
Nếu như nói, võ giả lúc trước vẫn chỉ phỏng đoán, khi nghe hắn tự giới thiệu, nhất thời triệt để khẳng định.
Sắc mặt Vạn Phu Trưởng rất khó nhìn, nhưng vẫn chắp tay nói.
– Nguyên lai là dòng chính Bách Lý gia, thất kính thất kính.
Thành trì mình đóng giữ bị hủy lại còn có thể giao lưu khách khí, có thể thấy được, Bách Lý gia rất đáng sợ.
Vân Phi Dương lạnh nhạt nói.
– Nhớ kỹ, thành nhỏ loại này, Bách Lý Phi Dương ta muốn vào thì vào, bất kỳ người nào dám cản, kết cục sẽ như thế.
Nói rồi tiêu sái rời đi.
Nhìn hắn dần dần biến mất, Vạn Phu Trưởng kia nắm chặt song quyền, lửa giận xuất hiện trong hai con ngươi, tiếp theo bay về một hướng khác.
Vân Phi Dương thu hồi nguyên niệm, nói thầm.
– Tên này chắc đi cáo trạng.
Để người ta hủy mất thành trì mình đóng giữ trước mắt bao người, không đi tìm cấp trên cáo trạng thì đâu thể nuốt xuống cục tức này.
Vài ngày sau.
Vân Phi Dương lần nữa cải trang, xuất hiện ở một thành trì Tinh Tộc quy mô nhỏ hơn.
Lần này khác với Bố Lạc thành, không có bị binh lính ngăn cản, nhưng khi vừa mới tiến vào thành lại bị rất nhiều Tinh Tộc xem thường.
Tại thành trì Tinh Tộc, Quỷ Tộc bị xem thường rất bình thường, bởi vì Tinh Tộc võ giả tiến vào thành trì Quỷ Tộc cũng sẽ bị xem thường.
Chính vì bầu không khí này mới cho Vân Phi Dương có cơ hội để lợi dụng, cố ý phát sinh xung đột cùng mấy tên Tinh Tộc trên đường phố, sau đó đánh một trận tơi bời.
Như thế tự nhiên kinh động Tinh Tộc binh lính nội thành, bọn họ chạy tới, khẳng định thiên vị đồng bào mình.
Vân Phi Dương dưới cơn nóng giận, giao thủ với Tinh Tộc binh lính, lần lượt kinh động Bách Phu Trưởng, rồi Thiên Phu Trưởng đóng giữ thành trì.
“Phù phù.”
Thiên Phu Trưởng có thể so với Chí Tôn ngã trên mặt đất, Vân Phi Dương mới thu quyền, khóe miệng hiện ra mỉm cười.
Mà xung quanh, vô số kiến trúc đổ sụp hóa thành một vùng phế tích, võ giả trong nội thành hoảng sợ không thôi.
“Ba.”
Vân Phi Dương vỗ vỗ tay, quay người rời đi, mà Thiên Phu Trưởng thống khổ ngã trên mặt đất còn phẫn nộ quát theo.
– Ngươi…ngươi là ai?
– Nhớ kỹ.
– Ta gọi Bách Lý Mục.
– Bách Lý Mục? Chẳng lẽ người này là dòng chính Bách Lý gia?
– Ta nghe nói vài ngày trước, một tên dòng chính Bách Lý gia đi ngang qua Bố Lạc thành, một lời không hợp đã phá hủy cả tòa thành!
– Đáng giận, dòng chính Bách Lý gia quá phách lối rồi!
Lại qua mấy ngày, Vân Phi Dương dùng tên giả Bách Lý Chấn Vũ xuất hiện lần nữa tại một thành trì khác bên ngoài mấy ngàn dặm.
Vẻn vẹn nửa canh giờ, Tinh Tộc binh lính và Thiên Phu Trưởng tòa thành kia đã bị đạp ngã.
– Không khác gì nhiều, tiếp tục náo loạn sợ rằng sẽ phản tác dụng.
Vân Phi Dương trở về bộ lạc.
Sau khi trở về, hắn đi vào Phi Dương đại lục, tiếp tục một bên lĩnh hội Thượng Càn Tiên Công, một bên nghiên cứu chế tạo đan dược, đến đề cao thực lực tổng hợp của binh lính Linh tộc.
Sử dụng kế ly gián, xúi giục hai tộc giao chiến chỉ là âm mưu đơn giản, thật muốn giải quyết bọn hắn vẫn phải dựa vào Linh tộc đại quân.
Gia Cát Cẩm trong khoảng thời gian này cũng tích cực trù bị, chỉ cần Vân Phi Dương ra lệnh một tiếng thì sẽ mang theo đại quân mở ra hành trình tại Cửu U Giới.
Tuy chín tầng địa ngục Cửu U Giới bị dung hợp lại cùng nhau, nhưng vẫn phân chia chín khu vực, bình thường lấy mệnh danh địa ngục trước kia.
Tỉ như Hắc Thằng địa ngục sau khi dung hợp sẽ được xưng Hắc Thằng Ngục, chính là một trong bốn ngục Tinh Tộc nắm giữ, mà tại khu vực trung ương Hắc Thằng Ngục thì có Tinh Tộc Chủ Thành – Hắc Thằng thành.
Giờ khắc này, bên trong cung điện sang trọng, năm Tinh Tộc võ giả khoác trọng giáp ngồi trên ghế đang trò chuyện với nhau.
Vạn năm trước.
Quỷ, Tinh nhị chủ đánh với Yêu Chủ, không rõ sống chết, năm đại tướng Tinh Tộc liền thay chưởng khống toàn bộ Tinh Tộc.
Năm người mặc trọng giáp chính là năm Đại tướng Tinh Tộc, người tu vi cao nhất đã đạt đến lục phẩm Bán Tiên, thấp nhất cũng là tam phẩm Bán Tiên!
“Bành!”
Đại tướng tên A Lý Nại, phẫn nộ lên tiếng.
– Quỷ Tộc Bách Lý gia thực quá càn rỡ, ngắn ngủi một tháng đã có ba tên dòng chính đến nháo sự trong thành trì ta quản hạt.
– Quỷ Tộc hiện tại ngày càng quá phận!Một tên Đại tướng khác có chút khó chịu cho ý kiến.
– Yêu tộc bị diệt vạn năm, dư nghiệt không đủ mấy chục vạn, khó có thành tựu, không bằng trực tiếp khai chiến Quỷ Tộc đi!
Một tên Đại tướng góp lời.
Lời vừa nói ra được A Lý Nại đồng ý.
– Nếu như khai chiến, bản Tướng đi xung phong!
Đại tướng ở vị trí trung tâm lắc đầu.
– Không thể làm loạn.
Người này tên Trọng Tôn Đình, đứng đầu Ngũ tướng Tinh Tộc, tu vi cao nhất, lục phẩm Bán Tiên, bốn người ở hiện trường là thiên lôi hắn sai đâu đánh đó.
– Đại ca, không khai chiến, chẳng lẽ nhịn xuống?
A Lý Nại bực tức hỏi.
Trọng Tôn Đình bình tĩnh nói.
– Nhịn một chút, gió êm sóng lặng, lui một chút, trời cao biển rộng.
” “
Đán người cạn lời.
Tu luyện trong Phi Dương đại lục mấy năm, Vân Phi Dương về đến ngoại giới, cải trang dịch dung tiến về Tinh Tộc thành trì.
Để hắn thất vọng là, phiền toái mình lúc trước gây ra cũng không có nổi sóng, tuy hai tộc ngứa mắt lẫn nhau nhưng vẫn có thể sống chung hòa bình.
– Không phải chứ, vậy mà cũng nhịn được?
– Hay do ta gây phiền chưa đủ lớn, không để Tinh Tộc phẫn nộ?
Vân Phi Dương nói thầm.
– Tránh ra, tránh ra!
Nhưng vào lúc này, đường đi rộng rãi truyền đến tiếng hét phẫn nộ, Vân Phi Dương quay đầu nhìn lại thì gặp từng đoàn Tinh Tộc võ giả mặc áo giáp đi tới.
Bọn họ mặc khoát khải giápđen bóng, tốc độ chỉnh tề, hiển nhiên càng chuyên nghiệp hơn binh lính giữ cửa.
Cư dân nội thành nhao nhao né tránh, Vân Phi Dương cũng vô thức tránh đi, hỏi thăm Quỷ Tộc võ giả bên cạnh.
– Bằng hữu, bọn họ là ai?
Quỷ tộc võ giả kia thấy đồng tộc mình hỏi, lúc này giải thích.
– Hắc Thằng Ngục – Hắc Diệu Quân.
– Hắc Diệu Quân?
Vân Phi Dương nỉ non một câu.
Quỷ Tộc võ giả nói tiếp.
– Để cho Hắc Diệu Quân xuất động, chắc hẳn đã phát hiện khoáng mạch nào đó rất lớn.