Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1261
Chương: Ngược Toàn Bộ Nguyệt Hoa Đan Cung
– Thu Y Thủy trái với cung quy Nguyệt Hoa Đan Cung, kể từ hôm nay, trục xuất khỏi sư môn.
Trong đại điện, một lão giả nghiêm nghị ngồi trên chủ vị lãnh đạm nói.
Thu Y Thủy lung la lung lay đứng lên từ dưới đất, nước mắt rơi như mưa đi ra khỏi đại điện.
Trong đại điện, Những trưởng lão đã từng hòa ái dễ gần vô cùng lạnh lùng nhìn nàng.
– Thu sư tỷ cũng thật là, chỉ vì ý nghĩ của chính mình mà tổn thương tâm Huyền sư đệ, từ đó tìm Thần Đan Minh nương tựa.
– Phi, nữ nhân này từ giờ trở đi không còn là sư tỷ của chúng ta nữa, chỉ là một phế nhân vô dụng.
Thu Y Thủy ngơ ngơ ngác ngác đi trong Nguyệt Hoa Đan Cung, tất cả đồng môn đã từng cung kính, sùng bái mình đều đã đổi một bộ mặt khác.
Bọn họ đang thóa mạ, đang lạnh lẽo nhìn mình.
Trên đường thông hướng sơn môn chỉ có trăm trượng nhưng lại tựa như chân trời góc biển đối với Thu Y Thủy.
Ta không sai.
Tại sao bị trục xuất khỏi sư môn.
Ta đã từng giúp bọn hắn giải hoặc đan đạo, chỉ điểm đan đạo không đủ, tại sao như vậy đối với ta, chẳng lẽ đây chính là câu nói, địa vị không còn, mọi người khinh khi sao?
“Ào ào!”
Mưa to như trút nước, Thu Y Thủy như du hồn đi trên sơn đạo, trên gương mặt không phân rõ nước mưa hay nước mắt.
Nhiều năm về sau.
Nàng lần nữa đứng trước sơn môn, đứng trên sơn đạo đã từng ngơ ngơ ngác ngác đi qua, rút bỏ lụa mỏng, hiển lộ ra gương mặt căm hận.
Mà những tư cách trưởng bối đó đệ tử cùng trưởng lão, thấy rõ Thu Y Thủy khuôn mặt, thần sắc ngốc trệ, ánh mắt lóe ra khó có thể tin.
Là nàng.
Thu Y Thủy!
Những năm gần đây, đám đệ tử Nguyệt Hoa Đan Cung vẫn còn căm hận, thóa mạ nàng, bởi vì, một đan đạo thiên tài mạnh nhất đã rời đi vì nàng.
Cho đến hôm nay, Nguyệt Hoa Đan Cung vẫn bị rất nhiều thế lực chế giễu, khó có thể ngẩng đầu thấy người.
Mà mỗi lần truyền đến tin tức Huyền Cửu Trọng, căm hận của bọn họ đối Thu Y Thủy chỉ tăng không giảm.
Mà bầu không khí như thế này thật lâu chưa tiêu, đến mức đệ tử nhập môn sau cũng bị cảm nhiễm.
Ái Thiên Đạo lạnh lẽo âm u nói.
– Nghiệt đồ, người còn có mặt mũi đến Nguyệt Hoa Đan Cung?
“Xoát!”
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, một cánh tay vô tình vung đến, hung hăng tát trên mặt tên Cung chủ này.
“Ba!”
Tiếng vang thanh thúy truyền lại.
Ái Thiên Đạo bụm mặt, con ngươi lấp lóe vẻ chấn kinh, người trẻ tuổi kia xuất thủ quá nhanh, nhanh đến nổi mình không bắt được.
Hắn là Bán Tiên?!
“Xoát!”
Vân Phi Dương lần nữa giơ tay lên, hung hăng quất tới, trực tiếp đánh bay Ái Thiên Đạo ra ngoài, phun máu ngã xuống đất.- Ngươi…
“Xoát!”
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, giơ chân, hung hăng đạp xuống, nói.
– Nữ nhân của ta tại sao không có mặt mũi đến đây?
“Bành!”
Một chân đạp lên bụng Ái Thiên Đạo, để hắn lần nữa thổ huyết, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng.
Mắt thấy cung chủ bị cuồng loạn vô tình, rất nhiều đệ tử cùng Trưởng lão trợn tròn mắt.
Không nghĩ tới nữ nhân bị khu trục khỏi sư môn kia xuất hiện lần nữa lại có nam nhân cường thế như vậy đi theo.
“Xoát!”
Đột nhiên, một đạo hắc ảnh bay tới từ trong hậu sơn, phẫn nộ quát.
– Tiểu bối, thôi cuồng!
“Hô!”
Khi nói chuyện, lực lượng kinh khủng như như hồng thủy cuốn tới.
– Là thái trưởng lão!
Mọi người hưng phấn.
Nhưng hưng phấn chỉ một lát, bởi vì người trẻ tuổi phóng ra một bước, thuộc tính quanh thân phun trào, hóa thành một tôn pháp tướng cự đại ngang nhiên nghênh đón.
“Bành!”
Bạo hưởng truyền đến.
Thái trưởng lão còn chưa hiển hiện bóng người tựa như bị trọng thương, thân thể lui nhanh ra sau, sau cùng lảo đảo rơi trên mặt đất.
Dát.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Các đệ tử thấy Trưởng lão bị đánh lui thần sắc hãi nhiên, thái trưởng lão Bán Tiên cấp cũng không có chiếm được tiện nghi, tên kia quá mạnh.
Tửu Bán Tiên xa xa, cũng có chút chấn kinh thầm nghĩ.
– Thực lực đồ nhi này của ta đề cao hơn một năm trước không ít, chắc đã lĩnh ngộ Thượng Càn Tiên Công đến tầng thứ nhất.
Thái trưởng lão Nhất phẩm Bán Tiên – Tôn Diệu Minh ổn định thân thể, áp chế khí huyết lăn lộn trong người, vẻ mặt nghiêm túc nói.
– Xin hỏi các hạ, tôn tính đại danh.
Lúc xuất hiện xưng Vân Phi Dương tiểu bối, bây giờ đổi thành các hạ, điều này chứng minh, Thái trưởng lão ý thức được thực lực đối phương trên mình!
Vân Phi Dương lôi kéo ngọc thủ Thu Y Thủy, nói.
– Đại đệ tử Linh Đan Tông, đồ đệ Tửu Bán Tiên Thượng Càn Đan Cung, Vân Phi Dương.
Lời vừa nói ra, sắc mặt các đệ tử Nguyệt Hoa Đan Cung xôn xao đại biến, Ái Thiên Đạo nằm rạp trên mặt đất thổ huyết cũng chấn kinh.
Khó trách mạnh như thế, khó trách Thái trưởng lão đều rơi xuống hạ phong, nguyên lai tên này chính là Vân Phi Dương đã đoạt Thứ Tiên Khí trong tay Huyền công tử!
Sắc mặt Tôn Diệu Minh khó coi nói.
– Nguyệt Hoa Đan Cung ta từ trước đến nay không có ân oán cùng Thượng Càn Đan Cung, ngươi có ý gì?
Vân Phi Dương nói.
– Chỉ khó chịu các ngươi năm đó đuổi nữ nhân ta ra thôi.
Hắn lời nói hiểu rất rõ, ta chính là vì ta nữ nhân, đến cố ý tìm phiền toái.
Tôn Diệu Minh nhìn về phía Thu Y Thủy, cả giận quát.
– Nàng này năm đó phạm sai lầm, bị khu trục, hợp tình hợp lý, ngươi đánh tới như vậy là khinh người quá đáng.
– Khinh người quá đáng?
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên nhấc chân, giẫm trên mặt đất, lực lượng cường đại bạo phát, làn tràn bốn phía.
Hưu! Hưu!
Lực lượng cường đại khiến cho mặt đất chấn động, mấy ngàn đệ tử đứng đằng xa bị chấn động bay lên.
– Không sai.
– Ta muốn đến khi phụ các ngươi đó!
Một tiếng gầm vang lên, các đệ tử chấn lên không như bị thương nặng trước ngực, thổ huyết bạo bay ra ngoài.
Vân Phi Dương dùng lực lượng vừa đến, chỉ đánh sấp, không có thương tổn tánh mạng.
Tôn Diệu Minh thấy thế, lửa giận ngút trời, tiếp theo bạo phát toàn bộ tu vi, hiển nhiên, muốn liều mạng cùng Vân Phi Dương.
Bị người hủy sơn môn, đệ tử lại bị đánh, thân là Thái trưởng lão, khẳng định không nhẫn được.
Nhưng ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị động thủ, Tửu Bán Tiên bay tới, cười nói.
– Lão Tôn, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
– Tửu Bán Tiên!
Ánh mắt Tôn Diệu Minh như phun lửa, nói.
– Cử động lần này của đồ nhi là muốn đại biểu Thượng Càn Đan Cung tuyên chiến với Nguyệt Hoa Đan Cung ta sao?
– Không phải, không phải.
Tửu Bán Tiên lắc đầu, nhưng giả bộ khiển trách Vân Phi Dương.
– Đồ nhi, chúng ta đến đan đấu, không phải đến ẩu đả.
“Ba.”
Vân Phi Dương vỗ trán, nói.
– Không sai, không sai, tự dưng quên mất chính sự ta.
Nghĩ một hồi lại chắp tay nói.
– Lỗ mãng, lỗ mãng quá, xin hãy tha lỗi.
Tôn Diệu Minh kém chút thổ huyết.
Hủy sơn môn ta, ngược đệ tử, Trưởng lão cùng Cung chủ, ngươi vậy mà còn dám xin thứ lỗi.
Có xấu hổ hay không?!
Đừng nói đến Vân PhiDương, bởi vì hắn đã sớm không có mặt mũi, nếu không sẽ không một lời không hợp thì đã ngược toàn bộ Nguyệt Hoa Đan Cung đâu.
Tửu Bán Tiên hoà giải.
– Lão Tôn ơi lão Tôn, đồ nhi này của ta lỗ mãng, ngươi chớ để trong lòng.
Nguyên lai còn có một lão già không biết xấu hổ, đồ đệ náo đến nước này còn bảo người ta chớ để trong lòng.
May mà Tôn Diệu Minh là nhất phẩm Bán Tiên, đổi lại người khác, tâm cảnh có lẽ đã bất ổn, có thể bị hai sư đồ không biết xấu hổ này tươi sống tức chết.
Sự việc phát triển đến đây, làm sao bây giờ?
Người thông minh đều biết Vân Phi Dương rất cường thế, lúc này có thể làm cũng chỉ đành mượn cây thang do Tửu Bán Tiên đưa tới, tranh thủ thời gian xuống đài.