Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1250
Chương: Tâm Cơ Huyền Cửu Trọng
Toàn bộ Dược Giới đều đang nghị luận việc thủ tịch đại đệ tử Thần Đan Minh khiêu chiến Vân Phi Dương của Thượng Càn đan cung.
Đương nhiên, rất nhiều thế lực đi gần vớiThần Đan Minh nhao nhao tỏ thái độ ủng hộ đan đấu.
Nếu như Vân Phi Dương không dám chiến, hoặc chạy, nhất định sẽ tiến về Thượng Càn đan cung đòi công đạo.
Biểu hiện tích cực nhất là Nguyệt Hoa Đan Cung, đương nhiệm cung chủ không chỉ có mãnh liệt khiển trách Thượng Càn đan cung, mà còn nguyện ý cung cấp sân bãi cho lần đan đấu này.
– Hai mươi năm trước, nữ đệ tử Nguyệt Hoa Đan Cung hối hôn, vứt bỏ Huyền công tử, khiến cho quan hệ giữa Thần Đan Minh và Nguyệt Hoa Đan Cung vỡ tan.
– Bây giờ lại đứng bên Thần Đan Minh, hiển nhiên, có ý nịnh bợ.
– Ánh mắt nữ đệ tử kia thật thiển cận, tuyệt thế thiên tài như Huyền công tử mà chướng mắt hối hôn.
– Hiện tại sợ rằng nàng đang hối hận phát điên.
– Ta nghe nói nữ đệ tử kia vi phạm cung quy, hai mươi năm trước đã bị khu trục, không biết tung tích.
Bởi vì đan đấu, rất nhiều đan giả nghị luận từng chuyện cũ, mà nữ đệ tử bọn họ nói tới chính là Thu Y Thủy.
Trong mắt thế nhân, nàng là một nữ nhân ngu xuẩn khi vứt bỏ thiên tài đan đạo mạnh nhất, là một người đóng vai ác điển hình.
Nhưng chân tướng sự thật lại là Thu Y Thủy bị Huyền Cửu Trọng tính kế, không chỉ mất đi Hỗn Độn Hỏa, mà còn trở thành tội nhân Nguyệt Hoa Đan Cung, bị đuổi ra vô tình.
– Các ngươi nghe nói không!
– Thượng Càn đan cung đã lên tiếng tiếp nhận khiêu chiến của Huyền Cửu Trọng, một năm sau sẽ tiến về Nguyệt Hoa Đan Cung đan đấu!
– Vân Phi Dương kia thật có đảm lượng, dám đan đấu cùng Đan Vũ thiên tài mạnh nhất!
– Thượng Càn đan cung nói một năm sau, theo ta thấy, đây chỉ là trì hoãn thời gian.
– Vân Phi Dương chỉ là nhất nhị phẩm Đan Vương, đừng nói kéo một năm, coi như kéo trăm năm, thì khi đan đấu cùng Huyền công tử, kết quả cũng chỉ có thua!
– Một năm sau phải đi Nguyệt Hoa Đan Cung để thấy chân dung Huyền công tử mới được!
– Đúng đúng!
Mọi người nhất thời chờ đợi.
Bọn họ chờ đợi để nhìn xem đan thuật của thiên tài Đan Vũ mạnh nhất trong mắt thế nhân sẽ biểu hiện như thế nào.
Còn về quá trình giao đấu thì không có cân nhắc, bởi vì, so thế nào, Vân Phi Dương cũng phải thua.
Thần Đan Minh.
Huyền Cửu Trọng trong thư phòng nghe Hạng Vấn Thiên báo cáo tin tức, khóe miệng hơi hơi giương lên, nói.
– Vân Phi Dương, ngươi tốt nhất còn mạng để sống đến một năm sau đi.
– Công tử.
Hạng Vấn Thiên nói.
– Đã có không ít cường giả biết được tin tức Thứ Tiên Khí, bắt đầu rục rịch.
Huyền Cửu Trọng nói.
– Đối ngoại tuyên bố, Thứ Tiên Khí là của ta, bất kỳ ai cũng không được nhúng chàm, nếu có người như động đưa tới, sẽ dùng số tiền lớn cảm tạ.
– Tuân lệnh.
Hạng Vấn Thiên lui ra.
Mới đầu hắn rất không hiểu, vì sao công tử muốn để cho mình truyền Thứ Tiên Khí tin tức ra ngoài, hiện tại mới hiểu, nguyên lai là mượn đao giết người.
– Vân Phi Dương ơi là Vân Phi Dương, ngươi thật sự tìm đường chết mới đắc tội Huyền công tử.
Hạng Vấn Thiên nói thấm.
Đan giả Dược Giới nghị luậntập trung vào đan đấu giữa Huyền Cửu Trọng và Vân Phi Dương, cường giả võ đạo thì chú ý Thứ Tiên Khí hơn!
Chí bảo áp đảo Thiên Giai còn trọng yếu hơn linh đan diệu dược đối với bọn hắn.
Rất nhiều cường giả có tính toán tiến về Thượng Càn đan cung, đi bắt Vân Phi Dương.
Bất quá, nghĩ đến Thượng Càn đan cung có Tửu Bán Tiên tọa trấn vẫn áp cỗ xúc động này xuống.
Không hề nghi ngờ.
Vân Phi Dương giành được Thứ Tiên Khí triệt để câu lên tham niệm của rất nhiều cường giả, bọn họ hoặc sáng hoặc tối, đều đang hỏi thăm, lưu ý về hắn.
Không bao lâu.
Thần Đan Minh lần nữa truyền ra tin tức, Thứ Tiên Khí chính là vật của Huyền Cửu Trọng, bất kỳ người nào cũng không thể nhúng chàm, nếu có người đưa tới, sẽ có thâm tạ.
– Huyền công tử sợ có người đoạt, cảnh cáo như thế thì chắc không ai dám đánh tâm tư riêng nữa đâu.
– Trừ phi ngu ngốc không còn muốn lăn lộn tại Dược Giới mới đánh chủ ý đến Thứ Tiên Khí của Huyền công tử.
– Nếu ta có thực lực, khẳng định đi tìm Vân Phi Dương cướp Thứ Tiên Khí, sau đó đưa cho Huyền công tử, không chỉ có thâm tạ, còn có thể lấy được hảo cảm của Thần Đan Minh.
ề ầ ố ểTin tức truyền ra, cường giả đang rục rịch bỏ đi tính toán cướp đoạt Thứ Tiên Khí, dù sao, Thần Đan Minh quá mạnh, tuyệt đối không thể trêu chọc.
– Không thể chiếm thành của mình, chỉ có thể giúp Huyền công tử đi đoạt.
Rất nhiều cường giả thầm nghĩ.
Làm sao đoạt?
Phương thức đơn giản nhất là đến nhà bái phỏng, khởi xướng đấu võ, để tiểu tử kia chủ động giao ra.
Kết quả là, chỏ mấy ngày, cường giả đến từ các thành trì tràn vào Thượng Càn thành.
Thấp nhất cũng là Thiên Tôn.
Bên trong còn có ba tên nhất phẩm Bán Tiên!
Đột nhiên đến nhiều cao thủ như vậy để cao tầng Thượng Càn đan cung đau đầu.
– Thái trưởng lão, lại có một tên Bán Tiên đến ước chiến Vân sư huynh, nếu không, ta phái người tiến về Đan Đế Cốc, mời sư huynh về?
– Không cần.
Tửu Bán Tiên nói.
– Để bọn hắn chờ đó.
Diêm Tam Tỉnh bất đắc dĩ rời đi.
Lại qua hai ngày, võ đạo cường giả tụ tập bên trong Thượng Càn thành đã hơn trăm vị, bọn họ đều đang đợi Vân Phi Dương.
Ngày nào đó.
Bọn người Phượng Minh cùng Chân Đức Suất trở về Thượng Càn đan cung, thuận lợi nộp lên trên ngàn gốc Thiên giai dược tài cùng mười gốc Chân Đan cấp dược tài.
Bất quá.
Vân Phi Dương không có về.
– Vân sư thúc các ngươi đâu?
Diêm Tam Tỉnh vội hỏi, trong lòng âm thầm suy đoán, tên kia sẽ không gặp rắc rối, một người chuồn đi đó chứ?
Phượng Minh nói.
– Bẩm cung chủ, Vân sư thúc còn ở lại Đan Đế Cốc, hắn nói muốn hái thêm một số dược tài, để cho chúng ta về trước.
“A.”
Diêm Tam Tỉnh buông lỏng một hơi.
Chỉ cần người không chạy, chuyện gì cũng tốt.
Đan Đế Cốc, chỗ sâu nhất.
Mục Oanh đứng trên sườn dốc, nhẹ nhàng nhắm mắt, giữa hai tay hiện ra đồ án Ngũ Hành Bát Quái.
Tản bộ trong cốc mấy ngày, Vân Phi Dương thủy chung không tìm được Đan Đế vẫn lạc, rơi vào đường cùng đành phải gọi Oanh Oanh ra.
Hưu! Hưu!
Đột nhiên, Ngũ Hành Bát Quái Đồ án run rẩy kịch liệt, Mục Oanh mở mắt, nói.
– Vân đại ca, phía dưới cùng nhất có mộ địa.
Vân Phi Dương đại hỉ.
– Bất quá.
Mục Oanh nói.
– Nơi này bùn đất rất đặc biệt, ta không thể tan đi vào.
Vân Phi Dương cười nói.
– Oanh Oanh muội tránh ra trước, ta tới đào!
Nói rồi xuất Ngũ Linh Thần Kiếm ra khỏi vỏ.
Bùn đất khu vực này rất cứng, dù Mục Oanh có Hậu Thổ cũng vô pháp tan thân thể đi vào.
Nhưng Ngũ Linh Thần Kiếm sắc bén lại đào ra một cái hố sâu dễ như trở bàn tay.
Bao sâu?
Chừng ngàn trượng!
Đến khi một mảnh bùn đất cuối cùng tróc ra, hiển lộ một cửa đá vẻn vẹn có thể chứa đựng được hai người, Vân Phi Dương lúc này mới thở ra một hơi.
– Giấu thật sâu a!
– Vân đại ca, trong cửa đá có bày cơ quan nào đó, muội đến giúp huynh phá vỡ.
Mục Oanh nói.
– Được.
Vân Phi Dương đáp.
Mục Oanh đi đến trước cửa đá, Ngũ Hành Bát Quái Đồ án lần nữa xuất hiện, mà nàng thì lẩm bẩm lời nói cổ quái.
“Hưu —— “
Đột nhiên, hoa văn điêu khắc hai bên cửa đá lấp lóe hào quang nhỏ yếu, tiếp theo phai mờ, Mục Oanh nói.
– Vân đại ca, có thể đi vào rồi.
Vân Phi Dương khen.
– Oanh Oanh, muội bây giờ ngày càng chuyên nghiệp.
Mục Oanh hơi đỏ mặt, nói.
– Chỉ cần có thể, Oanh Oanh nhất định giúp Vân đại ca trộm hết tất cả mộ địa trên thế gian.
Đây là tâm nguyện cũng là động lực cho nàng nỗ lực tu luyện nghiên cứu.