Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1248
Chương: Lăng Thiên Chiến Kích
Sau mười canh giờ giao phong linh hồn, Vân Phi Dương thuận lợi đuổi linh hồn Huyền Cửu Trọng ra, chưởng khống chiến kích.
Đương nhiên.
Chỉ mới chưởng khống mà thôi.
Muốn nhận chủ, cần thêm một chút thời gian nữa.
Huyền Cửu Trọng giận dữ không thôi, dù sao, nếu không có kẻ này xuất hiện, hiện tại hắn đã sớm nhận chủ chiến kích!
– Chết!
Hắn phẫn nộ quát.
“Xoát!”
Khải giáp nam tử hoàn toàn bị khống chế đột nhiên oanh đến, mang theo lực lượng mạnh gấp bội lúc trước!
Vân Phi Dương tự biết không địch lại, lúc này thu chiến kích vào Phi Dương đại lục, thi triển thân pháp chạy ra ngoài động.
– Tiểu tử, buông lỏng tâm thần, ta chưởng khống thân thể ngươi, giúp ngươi giải quyết tên này.
Kiếm Hồn nói.
Hắn bức thiết hi vọng, giúp Vân Phi Dương hoàn thành một việc, như thế mới không còn nợ, một thân nhẹ nhõm a.
– Loại chuyện nhỏ này đâu cần làm phiền ngươi, ta có thể giải quyết.
Vân Phi Dương cự tuyệt.
Kiếm Hồn có thể so với Giới Chủ chỉ có thể giúp hắn một lần, dùng đối phó khôi lỗ Bán Tiên cấp thực quá lãng phí.
Kiếm Hồn nói.
ể- Tiểu tử, ngươi đánh không lại tên mặc khải giáp đâu.
Vân Phi Dương nói.
– Đánh không lại thì chạy.
Nói rồi tăng tốc thoát ra ngoài cung điện.
Huyền Cửu Trọng thấy thế, cả giận quát.
– Hạng Vấn Thiên, ngăn hắn lại!
Chiến kích bị đoạt đã để vị đại đệ tử Thần Đan Minh này xé nát mặt nạ ngụy trang ôn tồn lễ độ của mình.
Thần bí động phủ do Huyền Cửu Trọng tra được trong sách cổ, bên trong có một cường giả Bán Tiên cấp vẫn lạc cùng một thanh chiến kích áp đảo Thiên giai.
Vì đạt được hai chí bảo này, hắn đã đến đây rất nhiều lần, còn bố trí trận pháp che giấu trong động khẩu.
Về sau, dựa vào một loại vũ kỹ thất truyền nào đó thành công chưởng khống thi thể Bán Tiên, còn về chiến kích thì ba tháng trước đã bắt đầu thẩm thấu linh hồn, tiến hành nhận chủ.
Mắt thấy muốn thành công.
Nửa đường lại gặp một tên Trình Giảo Kim phá mất linh hồn của mình, nhanh chân cướp mất chiến kích, điều này thật rất đả kích người!
Đương nhiên.
Khi nhận chủ thất bại, Huyền Cửu Trọng mở mắt nhìn thấy gia hỏa khiêu khích mình trong Thượng Càn đan cung cũng vô cùng giật mình.
Giật mình vì sao hắn còn sống?
Giật mình vì hắn tại sao lại có thể xông đến nơi đây?
Giật mình vì hắn lại có linh hồn lực mạnh như thế, thậm chí ép mình một bậc!
Huyền Cửu Trọng nghi vấn rất nhiều nhưng đã không quan trọng, trọng yếu là hắn phải bắt được Vân Phi Dương, đoạt lại chiến kích!
Dù sao, chí bảo áp đảo Thiên Giai có giá trị cao hơn xa so với một bộ thi thể Bán Tiên cấp.
“Hô!”
Hạng Vấn Thiên ở ngoài cung điện nghe công tử nộ hống, lúc này ngăn trước cửa đường hầm, đánh tới Vân Phi Dương đang lao ra!
Đằng sau, khải giáp nam tử Bán Tiên cấp đã đuổi theo, nếu có bất kỳ chậm trễ gì thì tất rất khó thoát thân.
– Chết đi cho ta!
Vân Phi Dương phẫn nộ quát, tóc đen nháy mắt hóa thành kim sắc, cường đại Thần lực bạo phát hình thành lực lượng kinh khủng.
Hạng Vấn Thiên thấy thế, sắc mặt đại biến, trong lòng dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
“Oanh!”
Được Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến gia trì, lực lượng mạnh mẽ hình thành trực tiếp đánh vào người Hạng Vấn Thiên, đánh bay hắn.
“Xoát!”
Vân Phi Dương không dừng lại, nháy mắt xông vào hang đá thứ sáu.
Xoát! Xoát! Xoát!
Rất nhanh, xuất hiện tại hang đá thứ năm, thứ tư cho đến xuất hiện bên ngoài, sau đó nhanh chóng bay khỏi.
Tốc độ rất nhanh.
Khải giáp nam tử Bán Tiên cấp lao ra ngoài, Vân Phi Dương đã biến mất không còn tăm tích.
– Đáng giận!
Huyền Cửu Trọng đuổi theo ra nhìn thấy trận pháp bị phá hư, hai mắt lóe ra căm giận ngút trời!
Chiến kích có giá trị nhất bị cướp đi, không tức hộc máu đã rất không tệ.
“Xoát!”
“Xoát!”
Trên trời cao, Vân Phi Dương hóa thành lưu quang, phi hành tốc độ cao, trên mặt lại tràn đầy mỉm cười.
– Chiến kích có phẩm chất bất phàm, ta cướp đi, tên kia khẳng định rất sụp đổ.
Nghĩ đến đó, Vân Phi Dương cười càng đậm, bất quá, không thể giết chết đối phương, thực khá đáng tiếc.
– Tiểu tử kia có khải giáp nam tử Bán Tiên cấp bảo hộ, giết hắn có chút khó khăn.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
Phi Dương đại lục.
Vân Phi Dương lấy linh hồn hình thái đi vào, đứng trước mặt chiến kích.
Phí đại lượng linh hồn lực cướp vật này từ trong tay Huyền Cửu Trọng, khẳng định phải nhận chủ nhanh.
“Hưu!”
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống, linh hồn lực điên cuồng tràn vào, bắt đầu câu thông khí linh bên trong.
Rất nhanh, linh hồn lực thẩm thấu gặp mặt cùng linh nhau hư vô mờ mịt.
Bộ dáng Khí linh không khác con người khi hắn nhìn thấy Vân Phi Dương lại ngạc nhiên bật thốt.
– Làm sao thay người rồi?
Huyền Cửu Trọng trải qua ba tháng nỗ lực đã câu thông cùng Khí linh đang muốn nhận chủ thì bị đánh gãy.
Vân Phi Dương cười nói.
– Người kia không xứng chưởng khống thần binh lợi khí như ngươi.
Khí linh nói.
– Ta đã đáp ứng hắn, cho nên, sẽ không lại nhận người khác làm chủ.
Vân Phi Dương cười nói.
– Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.
Khí linh nói.
– Ta là một khí linh có nguyên tắc, ngươi ra ngoài đi, để tên kia đến nhận chủ.
– Tốt thôi.
Vân Phi Dương nhún nhún vai.
– Ngươi đã kiên trì, thế ta chỉ đành dùng thủ đoạn.
“Hô!”
Khi nói chuyện, uy áp Chúa Tể ầm vang bạo phát triệt để bao phủ khí linh.
– Ngươi…
Khí linh cả kinh hô.
– Ngươi là Nhất Giới Chi Chủ?
“Hô!”
Uy áp mạnh mẽ áp xuống khiến cho khí linh thống khổ không thôi, hắn vội vàng thỏa hiệp.
– Đừng … đừng … nhận chủ! Nhận chủ…
Không thỏa hiệp không được.
Uy áp đến từ Nhất Giới Chi Chủ có thể để cho hán trong nháy mắt phai mờ thành hư vô.
Còn về nguyên tắc.
Ta cũng không phải người, nói cái gì đến nguyên tắc!
Vài ngày sau, Vân Phi Dương thuận lợi nhận chủ, triệt để chưởng khống, cùng lúc đó, biết được chí bảo này tên Lăng Thiên chiến kích.
Chủ nhân của chiến kích cũng chính là khải giáp nam tử đã chết đi mấy vạn năm kia, hắn gọi Quân Lăng Thiên.
– Chủ nhân trước của ngươi lúc còn sống có thực lực gì?
Vân Phi Dương hỏi.
Khí linh nơm nớp lo sợ đáp.
– Ngũ phẩm Bán Tiên.
– Ngũ phẩm Bán Tiên?
Vân Phi Dương cả kinh.
– Mạnh như vậy?
Khí linh nói.
– Đáng tiếc, vẫn phải vẫn lạc.
– Chết như thế nào?
Vân Phi Dương hỏi tiếp.
Khí linh đáp.
– Linh hồn gặp khó.Vân Phi Dương kinh ngạc.
– Linh hồn gặp khó?
Khí linh nói.
– Năm đó chủ nhân đến Dược Giới giao thủ cùng một Đan Đế, bị linh hồn công kích, không thể tự lành, sau đó không lâu thì vẫn lạc.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Một ngũ phẩm Bán Tiên lại bị một Đan Đế giết chết, người kia có linh hồn lực mạnh đến bao nhiêu đây.
Khí linh lại nói tiếp.
– Lúc bị linh hồn công kích, chủ nhân trước ngưng tụ một kích mạnh nhất trong đồi đánh tên Đan Đế kia một chưởng, hắn cũng chắc chắn phải chết.
Vân Phi Dương co giật khóe miệng.
Một tên phẩm Bán Tiên cùng một tên Đan Đế đồng chết, có thể nghĩ, chiến đấu giữa bọn hắn dị thường kình bạo!
– Chờ một chút!
Đột nhiên, Vân Phi Dương nói.
– Ngươi nói Đan Đế cũng chết?
Khí linh nói.
– Đan Đế kia chỉ được cái linh hồn lực mạnh, thân thể vô cùng yếu ớt, tiếp nhận một chưởng của chủ nhân trước, khẳng định chết chắc.
– Chết ở nơi nào?
Vân Phi Dương hỏi.
Khí linh hơi hơi trầm ngâm, nói.
– Thời gian đã quá lâu, ta nhớ không rõ lắm, tựa như bị đánh rơi vào một sơn cốc.