Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1225
Chương: Ta Chỉ Cho Hắn Một Cơ Hội
Làm dòng chính Phượng gia nhất lưu tông môn Bắc Vực, có thực lực nhất phẩm đan Vương – Phượng Minh rất phiền muộn.
Tới Thượng Càn thành tham gia đan đấu vốn là một hành trình trang bức, kết quả vừa mang thủ hạ vào thành đã bị một đầu hổ thú đoạt danh tiếng.
Hổ thú vung vẩy vũ dực, vũ mao bay xuống đính lên đầu để Phượng Minh luôn luôn có bệnh thích sạch sẽ khó có thể nhẫn nhịn.
Hắn lãnh đạm nói.
– Mặt trắng nhỏ đeo kiếm, đứng lại cho ta!
Võ giả chung quanh chuyển mắt nhìn, gặp trên tóc hắn tung bay hai lông chim, bộ dáng rất buồn cười, nhất thời cười rộ lên.
– Phốc haha.
Vân Phi Dương cũng cười.
Phượng Minh thấy thế, đè ép lửa giận, lạnh lùng nói.
– Tiểu tử, thừa dịp bản thiếu còn không tức giận, mau xin lỗi.
– Xin lỗi?
Vân Phi Dương cười nói.
– Ngươi tính là cái gì?
Thu Y Thủy âm thầm lắc đầu.
Tuy thời gian tiếp xúc không dài nhưng cũng biết tính cách tên này cuồng ngạo, để hắn nói xin lỗi, khẳng định không có khả năng.
Nếu như Phượng Minh có thể cùng Càn Thế Già lúc trước một dạng, Vân Phi Dương có lẽ sẽ rất áy náy, dù sao, Đại Bạch bay ra ngoài vũ mao rơi trên thân người ta.
Nhưng tiểu tử này xưng hắn mặt trắng nhỏ, lại tự gọi mình là bản thiếu để Vân Phi Dương rất khó chịu.
Nếu như thời gian đảo ngược, hắn có thể sẽ trực tiếp để Đại Bạch ỉa một đống cứt phun lên đầu đối phương.
Ánh mắt Phượng Minh âm sâm nói.
– Không xin lỗi? Tốt, tốt, có đảm lượng thì cùng bản thiếu lên đan đài, tiến hành đan đấu sinh tử!
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.
Thế giới lấy võ làm đầu, có khó chịu gì có thể tiến hành đấu võ, Dược Giới cũng có đan đấu giải quyết ân oán.
Mà ngưu bức nhất là sinh tử đan đấu, người thắng làm vua, người thất bại tự tuyệt.
Người trẻ tuổi này chỉ bị dính mấy lông chim đã khởi xướng đan đấu sinh tử, thật sự huyết khí phương cương.
Vân Phi Dương nói.
– Không hứng thú.
Cự tuyệt.
Dù sao, hiện tại, hắn còn muốn đi đan đạo hiệp hội chứng nhận đan đạo, làm sao có thời giờ cùng một tiểu hài tử chơi đan đấu.
Người xung quanh cười rộ lên.
Vân Phi Dương cự tuyệt, bọn họ cũng không cảm giác ngoài ý muốn, dù sao trước ngực kẻ này huy chương cấp thấp nhất cũng không có.
Tuy có Tật Phong Hắc Sí Hổ cực hiếm thấy, có lẽ chỉ là dòng chính một gia tộc nào đó, không có tư chất đan đạo gì.
Võ đạo cường hãn căn cứ khí tức bạo phát có thể nhìn ra một ít, đan đạo thì phải luyện đan mới có thể thể hiện ra.
Cho nên tại Dược Giới, phán đoán một đan giả cường hãn chỉ có từ huy chương để cân nhắc.
Trước ngực Vân Phi Dương cái gì cũng không có để rất nhiều người cho rằng, hoặc cấp bậc quá thấp, không mang, hoặc không tiếp xúc đến đan đạo.
Phượng Minh lạnh lùng nói.
– Nhu nhược.
Tên này sở dĩ một lời không hợp liền khởi xướng đan đấu cũng do nhìn trước ngực Vân Phi Dương không có huy chương gì.
Vân Phi Dương lắc đầu, dắt tay Thu Y Thủy, nói.
– Chúng ta đi thôi.
Thu Y Thủy hơi nhíu, nhưng cũng chỉ có thể không nói mặc cho hắn nắm tay.
Thấy hắn muốn rời khỏi, Phượng Minh cười lạnh nói.
ể ấ ấ ổ- Tiểu tử, không có thực lực, đừng đi ra mất mặt xấu hổ.
Vân Phi Dương không để ý hắn, tiếp tục tiến lên, bất quá, Thu Y Thủy phát giác được, quanh thân tên này hiện ra khí tức băng lãnh.
Hắn rất tức giận, dựa theo tính cách lúc trước, đã sớm xuất thủ, tại sao có thể nhịn xuống?
– Tiểu tử kia quá mềm yếu.
– Không phải quá yếu mềm, là Đan Vương khởi xướng sinh tử đan đấu, loại tình huống này, chỉ có ngu ngốc mới chọn ứng chiến.
– Cũng đúng.
Người qua đường đồng ý.
– Hừ.
Nghe mọi người nghị luận, trên mặt Phượng Minh phủ đầy ngạo nghễ, hỏa khí lúc trước bị cướp danh tiếng cũng tiêu tan không ít.
Hắn cũng không phải tính toán khiêu chiến một người không có huy chương, chủ yếu vẫn vì trang bức trước mặt người khác.
Mặt trắng nhỏ bại lui.
Trang bức lần này rất viên mãn.
Trên đường thông đến đan đạo hiệp hội, Thu Y Thủy mở miệng hỏi.
– Ngươi tại sao phải nhịn?
Lúc trước, hắn diệt Vạn Đan Tông, giết tới Đại Nguyên Đan cung, tính khí rất nóng nảy, ngày hôm nay đột nhiên rời đi để Thu Y Thủy rất không hiểu.
Vân Phi Dương cười nói.
– Ta chỉ cho hắn một cơ hội sống sót.
Nếu như Phượng Minh nghe được câu này, nhất định khịt mũi coi thường, nhưng Thu Y Thủy cũng hiểu được, tên này xác thực cho hắn một cơ hội sống sót.
Nếu tiến hành sinh tử đan đấu, lấy thực lực chuẩn nhị lưu đan Vương tuyệt đối có thể tuỳ tiện giải quyết nhất phẩm Đan Vương.
– Đáng tiếc, người kia không biết, còn tưởng rằng ngươi nhu nhược.
Thu Y Thủy nói.
Vân Phi Dương cười nói.
– Ta chỉ cho hắn một cơ hội.
Thu Y Thủy thầm nghĩ.
– Hi vọng không gặp được tiểu tử kia, nếu không, không ai có thể cứu hắn.
Khu vực trung ương Thượng Càn thành có một kiến trúc hào hoa, trên có khắc bốn chữ Đan Đạo Hiệp Hội, Vân Phi Dương mang Thu Y Thủy tới đây tiến vào đại sảnh nghiệm chứng cảnh giới đan đạo.
Trong đại sảnh có rất nhiều đan giả đang đợi nghiệm chứng, phía trước có khắc Sư Cấp chứng nhận, phía bên phải có khắc Vương cấp chứng nhận.
Mấy lão giả ngồi ngoài gian phòng, một bên cầm hồ sơ đọc, một bên hô hào tên đan giả chuẩn bị trắc thí đan đạo.
Thu Y Thủy nói.
– Đi báo danh đi.
– Ừm.
Vân Phi Dương đi đến đăng ký trắc thí, nói rõ ý đồ đến, lão giả xuất ra biểu mẫu, thông lệ dò hỏi.
– Tính danh.
– Vân Phi Dương.
– Từng nghiệm chứng qua đan đạo hay không?
– Không có nghiệm chứng qua.
Lão giả nao nao, tiếp theo ngừng bút, kinh ngạc nhìn về phía Vân Phi Dương.
Làm trưởng bối lâu dài công tác tại Đan Đạo Hiệp Hội, hắn lần đầu tiên nhìn thấy có người không có nghiệm chứng qua đan đạo.
Đan giả đang lo lắng chờ đợi nghiệm chứng nhìn về phía Vân Phi Dương cũng hoảng hốt.
– Người này nhìn qua chí ít cũng phải hai mươi tuổi, vậy mà không có nghiệm chứng qua đan đạo, thật kỳ quái.
– Theo ta thấy, mười ba tuổi, mười sáu tuổi nghiệm chứng, khả năng hắn không có thành công.
– Hẳn như thế.
Mọi người nhỏ giọng nghị luận.
Lão giả thu hồi kinh ngạc, viết lên mấy chữ chưa từng nghiệm chứng.
– Tông môn nơi nào?
– Linh Đan Tông.
Muốn nghiệm chứng đan đạo cấp bậc gì.
– Đan Vương.
Thần sắc lão giả ngốc trệ, đan giả chờ đợi nghiệm chứng thì trừng mắt.
– Không nghe lầm chứ?
– Một gia hỏa chưa bao giờ chứng nhận muốn trực tiếp nghiệm chứng Đan Vương?
Lão giả cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại lần nữa.
– Ngươi muốn nghiệm chứng Đan Vương?
– Đúng thế.
Vân Phi Dương đáp.
Thu Y Thủy giật nhẹ góc áo hắn, thấp giọng nói.
– Ngươi không có trải qua bất luận nghiệm chứng đan đạo gì, đột nhiên xin Đan Vương, không hợp quy định.
– Làm sao mới phù hợp quy định?
– Phải bắt đầu từ nhất phẩm Đan Sư, sau đó tiến hành theo chất lượng, cho đến đến Đan Vương.
Thu Y Thủy nói.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương hiểu rõ, hắn nói.
– Nghiệm chứng nhất phẩm Đan Sư trước đi.
Mọi người sụp đổ.
Cả quy định nghiệm chứng cảnh giới đan đạo cũng không biết lại chạy tới Đan Đạo Hiệp Hội, không phải não có vấn đề đó chứ?
Lão giả cũng lắc đầu, nâng bút điền nhất phẩm Đan Sư, nói.
– Cầm tờ đơn, đi chờ đợi đi.
Vân Phi Dương tiếp nhận tờ đơn, theo Thu Y Thủy tìm chỗ ngồi ngồi, đan giả chung quanh dùng ánh mắt dị dạng nhìn hắn.