Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1224
Chương: Mặt Trắng Nhỏ Đeo Kiếm
Thực lực Vân Phi Dương đã để bọn người Phí Bàng Tranh khiếp sợ không thôi, khi biết được đan đạo cũng đạt tới Đan Vương, tức bị rung động thật sâu.
Đến Linh Đan Tông mới bao lâu đột phá đến Đan Vương thần tốc như vậy, hắn làm sao làm được?
Phí Bàng Tranh không nghĩ ra, nhưng lại hưng phấn, bởi vì, Vân Phi Dương có thực lực đan Vương, Linh Đan Tông có tư cách bước vào nhị lưu!
– Phi Dương.
Ngoài sơn môn, Phí Bàng Tranh ngữ khí sâu xa nói.
– Lần này tiến về Thượng Càn thành, phải đi đan đạo hiệp hội giám định cảnh giới đan đạo.
Đan đạo hiệp hội.
Một cơ cấu phi thế lực của Dược Giới, đan giả có thể tiến vào nghiệm chứng đan đạo của mình, thu hoạch huy chương độc hữu.
Đồng thời, nếu như đan giả đến từ tông môn, nghiệm chứng có cảnh giới cao, sẽ để cho tông môn được đề bạt.
Lấy Vân Phi Dương tới nói.
Hắn lấy thân phận đệ tử Linh Đan Tông đi nghiệm chứng, một khi thu hoạch được công huân Đan Vương, Linh Đan Tông cũng sẽ thuận lợi bước vào nhị lưu.
Nếu không, dù tất cả mọi người biết Linh Đan Tông có cường giả Đan Vương, không được đan đạo hiệp hội chứng nhận, vĩnh viễn chỉ là tam lưu.
– Ừm.
Vân Phi Dương chắp tay nói.
– Tông Chủ, các vị trưởng lão, các sư đệ, ta đi đây.
Nói rồi quay người rời đi.
Thu Y Thủy theo sau, nàng muốn lấy thân phận Đại trưởng lão bồi Vân Phi Dương tham gia đan đấu.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, một trưởng lão nói.
– Linh Đan Tông ta có người này, nhất định có thể quật khởi.
Phí Bàng Tranh nói.
– Phi Dương cải tạo hỏa diễm nơi này, lại lưu trọng lực Tụ Linh Trận, các ngươi cũng phải chăm chỉ tu luyện mới được.
– Đúng.
Rất nhiều đệ tử đồng thanh đáp.
Trong ánh mắt bọn họ, bộc lộ ra vẻ kiên định cũng có tự tin trước đó chưa từng có.
Có ai sẽ nghĩ tới, một tông môn tam lưu sẽ vì Vân Phi Dương đến mà thoát thai hoán cốt.
Lại có ai sẽ nghĩ tới, tương lai, Linh Đan Tông sẽ trở thành trụ cột Dược Giới.
Từ Linh Đan Tông đến Thượng Càn thành chí ít hơn mười vạn dặm, thời gian sung túc còn đến ba tháng, cho nên, Vân Phi Dương cũng không vội vã đi đường.
Có mỹ nữ làm bạn, tự nhiên phải du lãm một chút, Dược Giới biển rộng núi cao, thuận tiện tiến vào rừng cây hái thuốc.
– Lộ trình xa xôi, mau chóng lên đường đi.
Thu Y Thủy thúc giục.
– Được.
Tâm niệm Vân Phi Dương khẽ động, Tật Phong Hắc Sí Hổ xuất hiện, vũ dực to lớn mở ra, ngửa đầu gào thét.
Đại Bạch khá lâu không có xuất hiện, đã sớm bước vào Thánh thú, thấu phát khí tức rất cường hãn.
Hung thú giữa rừng núi bị khí tức nó dọa run lẩy bẩy.
Thu Y Thủy kinh ngạc, hiển nhiên, nàng lần đầu thấy được hổ thú mọc cánh!
Xoát!
Vân Phi Dương nhảy đến trên thân Đại Bạch, đưa tay qua, cười nói.
– Lên, chúng ta đi.
Tên này!
Đại Bạch phiền muộn phát hiện, mình mỗi lần xuất hiện đều có tác dụng duy nhất là cho hắn cơ hội tán gái.
Thu Y Thủy hơi chần chờ.
Vân Phi Dương cười nói.
– Người tu đạo, không câu nệ tiểu tiết.
– Tốt.
Thu Y Thủy đưa ngọc thủ tới, Vân Phi Dương tiếp xúc cảm nhận được một cỗ non mịn mềm nhẵn.
Xoát!
Nhẹ nhàng kéo một cái, Thu Y Thủy ngồi xuống sau lưng Vân Phi Dương, có chút câu nệ giữ khoảng cách.
– Chúng ta đi!
Xoát! Xoát!
Tật Phong Hắc Sí Hổ huy động vũ dực bay lên bầu trời, không hổ là khế ước thú của Vân Phi Dương, sau khi bay đến không trung đột nhiên gia tốc.
Thân thể Thu Y Thủy ngửa ra sau, sắc mặt biến hóa, ngọc thủ vô ý thức ôm hông Vân Phi Dương.
Hô!
Hô!
Đại Bạch tăng tốc đến cực hạn, gió lạnh gào thét từ bên tai, Thu Y Thủy ôm càng chặt, sợ bị thổi bay ra.
Có thể vì cách quá gần một nam nhân, trên gương mặt xinh đẹp dần hiện ra ánh hồng, mà Vân Phi Dương da mặt rất dày, không có thẹn thùng gì.
Dược Giới chia làm Đông Tây Nam Bắc bốn Vực, Linh Đan Tông ở Bắc Vực, nhất lưu tông môn trong Bắc Vực gồm bốn cái, Thượng Càn thành thuộc Thượng Càn Đan Cung, chính là một trong bốn tông môn.
Tông này hàng năm đều sẽ tổ chức đan đấu, khai quật thiên tài đan đạo xuất sắc.
Năm nay thi đấu còn một tháng nữa mở ra, trong Thượng Càn thành đã tụ tập không ít người trẻ tuổi dự thi.
Bọn họ hoặc đến từ nhị lưu tông môn hoặc đến từ các vực, đều có một điểm giống nhau, tư chất đan đạo rất tốt!
Căn cứ dĩ vãng, dám tới tham gia, cấp bậc đan đạo chí ít tại thập nhị phẩm đan sư.
Thả mắt nhìn khắp, rất nhiều người trẻ tuổi treo huy chương có khắc chữ mười hai màu đồng trước ngực.
Bày tỏ phẩm cấp.
Huy chương màu đồng đại biểu Đan Sư.
Đan Vương là ngân sắc, Đan Đế là kim sắc.
Mau nhìn, nhất phẩm Đan Vương kìa!
Đột nhiên, trên đường phố có người cả kinh hô.
Xoát!
Xoát!
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Một thanh niên đi qua cổng thành, từng bước đi tới, trước ngực treo ngân sắc huy chương có khắc chữ “Nhất”.
– Chậc chậc.
Có người thấp giọng nói.
– Kẻ này tuổi tác mới hai mươi vậy mà đạt tới nhất phẩm Đan Vương.
– Đây đã là Đan Vương thứ ba mươi rồi dó.
Một võ giả thường trú trong nội thành nói.
– Năm nay, đan đấu kịch liệt nhất trong các năm rồi.
Vù vù!
Nhưng vào lúc này, trên không truyền đến thanh âm cánh huy động, mọi người ngẩng đầu nhìn, nhất thời há rộng miệng.
Một đầu hổ thú to lớn, hai cặp hắc dực dài chừng năm trượng chầm chậm rơi xuống.
ổ ế- Trời ạ, đây là hổ thú gì mà lại có cánh, thế mà còn bay được!
– Không phải Tật Phong Hắc Sí Hổ cực hi hữu đó chứ?
Mọi người kinh ngạc nghị luận, Đại Bạch đã rơi xuống, ngạo nghễ đứng trên đường phố, tất nhiên có phong phạm trang bức của chủ nhân.
Xoát!
Vân Phi Dương thả người nhảy xuống, vững vàng rơi trên mặt đất, mặt mỉm cười.
– Buông ta xuống.
Thu Y Thủy thanh trách cứ.
Ây.
Vân Phi Dương vội vàng buông tay, Thu Y Thủy hạ xuống, hung hăng nguýt hắn một cái.
Hai người xuất hiện hấp dẫn ánh mắt võ giả nội thành, âm thầm cảm khái, nam thần võ phi phàm, nữ quốc sắc thiên hương, trời đất tạo nên kim đồng ngọc nữ a.
Nói thật, gương mặt Vân Phi Dương này dù đứng chung cùng mỹ nữ nào một chỗ cũng là tuyệt phối!
Hắn cũng thường xuyên nghĩ lão Thiên đã cho mình một trương mặt quá đẹp trai, không dùng để tán gái, thật sự phí của trời.
Xoát!
Đột nhiên, một người trẻ tuổi mặc đạo bào màu tím bay đến, rơi vào trước mặt Vân Phi Dương, chắp tay nói.
– Vị bằng hữu này, Thượng Càn thành cấm khế ước thú đi vào.
– Là Càn Thế Già!
Nhị đệ tử Thượng Càn Đan Cung!
Ánh mắt mọi người xuất hiện tia sùng bái.
Vân Phi Dương cũng có chút kinh ngạc, bởi vì người trẻ tuổi trước mặt này có tu vi Chí Tôn đại viên mãn.
Không hổ là nhất lưu tông môn, chỉ một đệ tử đã có thực lực võ đạo cường đại như thế.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Đại Bạch.
Hắn nói.
– Ra khỏi thành tìm một chỗ chơi đi.
Càn Thế Già ngữ khí ôn hòa thân mật, Vân Phi Dương cũng nể tình, tuân theo quy định nội thành.
Rống!
Tật Phong Hắc Sí Hổ gầm nhẹ một tiếng, chợt mở hai cánh bay ra ngoài.
Càn Thế Già chắp tay nói.
– Không quấy rầy hai vị.
Nói xong rời đi, Vân Phi Dương nói.
– Y Thủy, chúng ta đi đan đạo hiệp hội đi.
– Y Thủy?
Thu Y Thủy khẽ giật mình.
Vân Phi Dương truyền âm.
– Đại trưởng lão, đi ra bên ngoài, ta cảm thấy xưng hô như vậy có thể tránh được không ít phiền phức.
– Tốt.
Thu Y Thủy không ý kiến.
Hai người đang muốn cất bước, lại nghe đằng sau truyền đến tiếng quát lạnh.
– Mặt trắng nhỏ đeo kiếm, đứng lại cho ta.
Mặt trắng nhỏ đeo kiếm?
Khóe miệng Vân Phi Dương hơi rút, tiếp theo ngừng chân quay người nhìn lại, không nhìn còn khá, vừa nhìn thì phốc một tiếng, haha cười rộ lên.
Bởi vì thiên tài tuổi trẻ đằng sau có hai lông chim đính trên đầu, hiển nhiên là do vũ dực Đại Bạch rơi xuống!