Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1193
Chương: Có Cường Giả Xuất Thủ Cứu Giúp Hay Không?!
Phốc.
Phốc.
Móng vuốt sắc bén vạch phá hư không, sau lưng Hoang Cát nhất thời hiện ra vết thương bắt mắt.
– Chết đi cho ta!
Chịu đựng đau nhức kịch liệt, hai tay Hoang Cát bộc phát ra kim quang nhạt đạm như thiết chùy oanh ra ngoài.
Bành!
Bành!
Hai Thổ Khâu Thú nhất thời bị đánh bay ra ngoài, thống khổ gào thét.
Phù phù.
Đánh lui Hoang Thú, Hoang Cát quỳ một chân trên đất, giờ phút này hắn đã thương tích đầy mình.
– Ca
Hoang Linh núp phía sau khóc nước mắt đầy mặt.
– Nhanh chạy mau, ca yểm hộ muội.
Hoang Cát yếu ớt nói.
– Ta không chạy, huynh muội hai ta muốn chết cùng chết
Hoang Linh khóc nói.
Rống!
Nhưng vào lúc này, một đầu Thổ Khâu Thú phẫn nộ bay tới, Hoang Cát thấy thế, ánh mắt phát ra tia buồn rầu.
Hắn đã tinh bì lực tẫn (*), thuộc tính vừa rồi trong thân thể đã tiêu hao sạch, căn bản không cách nào chống lại Hoang Thú.
*: Kiệt sức.
Mặc dù đã tuyệt vọng, nhưng Hoang Cát vẫn cắn răng mở ra hai tay, bảo hộ muội muội.
Mình có thể chết.
Nhưng muội muội phải sống.
Tuy loại bảo hộ này không có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng thân tình vĩ đại điều khiển hắn, buộc hắn làm như vậy!
Phốc!
Móng vuốt xẹt qua, mang theo huyết nhục, Hoang Cát thủy chung che chở muội muội, gắt gao cắn răng, nhẫn chịu thống khổ.
Hô!
Lại có một đầu Thổ Khâu Thú xông lại, nó không vận dụng móng vuốt sắc bén mà dùng thân thể đập vào!
Bành ——
Hoang Cát bị đụng bay rất xa, mà Hoang Linh trong ngực cũng bay ra ngoài, rơi xuống đất.
Rống!
Rống!
Trong khoảnh khắc, hai Thổ Khâu Thú rơi vào trước mặt Hoang Linh, hai con ngươi bộc lộ vẻ hung tàn.
– Muội muội…
Hoang Cát máu me khắp người nằm trên mặt đất, trừng muốn rách cả mí mắt rống to.
– Ca…
Hoang Linh kêu khóc.
Rống!
Hai Hoang Thú giơ chân trước lên, đập tới Hoang Linh.- Không!
Hoang Cát giận dữ hét.
Phốc.
Thanh âm móng vuốt xuyên thấu thân thể truyền đến, máu tươi vẩy ra, như tươi hoa đua nở.
Thiếu nữ khả ái vẫn ngậm nước mắt nhìn ca ca, thân thể đã bị xuyên thủng.
Trước khi chết, nàng rất hối hận, hối hận vừa rồi không nên nghi vấn ca ca mình.
– Ca, thật xin lỗi.
– Tại thời điểm tất cả mọi người không tin huynh, ta cần phải tin tưởng huynh mới đúng.
– Ca, thật xin lỗi…
Hoang Linh mở miệng nói ra, nhưng cuối cùng tư duy phai mờ, vĩnh viễn chôn lời nói vào trong lòng.
A! A!
Mắt thấy muội muội chết đi, Hoang Cát ôm đầu, phẫn nộ rống to, hai mắt phát ra kim sắc quang mang.
Hô ——
Đột nhiên, một cỗ khí tức khủng bố, bạo phát trên thân Hoang Cát, trong nháy mắt lan tràn bốn phía.
Từng kim sắc văn tuyến xuất hiện trên thân thể của hắn, bộc lộ ra Thần uy!
Gần trăm Thổ Khâu Thú cảm nhận được cỗ khí tức kia, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Vù vù!
Khí tức gào thét, dần dần ngưng tụ ra một bóng dáng Thần Thánh không thể xâm phạm trong hư không!
– Đó là cái gì/!
Ngoài trăm dặm, rất nhiều tộc nhân trong bộ lạc nhìn thấy hư ảnh to lớn, thần sắc ngạc nhiên.
Thân thể Đại Tế Ti run rẩy quỳ trên mặt đất, kích động nói:
– Thần…đây là Thần!
Từng tộc nhân chạy trốn thần sắc ngốc trệ, bọn họ dừng lại, quỳ trên mặt đất, thành kính bái lại.
– Thần?
Hoang Cát lảo đảo đứng lên, hai mắt lấp lóe kim quang, khóe miệng lại hiện ra một tia mỉm cười đắng chát.
Cả gia viên của mình, cả muội muội kiếp này đều bảo hộ không được, tính là Thần gì?!
Đạp!
Hoang Cát bước ra một bước, hư ảnh to lớn chầm chậm giang hai cánh tay, khiến cho không gian vặn vẹo.
Rống!
Mấy chục Thổ Khâu Thú run rẩy thân thể nhưng không dám chui vào trong đất chạy trốn.
Bị Thần uy áp chế, chúng mất đi năng lực hành động, trong lòng chỉ có hoảng sợ, chỉ có tuyệt vọng!
Chết!
Hoang Cát phẫn nộ rống to, song quyền bỗng nhiên đánh xuống, hư ảnh to lớn hung hăng nện xuống.
Thần uy bạo phát, không gian vỡ nát, khắp nơi ầm vang chấn động, tựa như tận thế hàng lâm.
Đại Tế Ti cùng tộc nhân mắt thấy lực lượng khủng bố như thế, trong lòng vừa giật mình, lại vừa hưng phấn.
– Đây chính là Thần sao! Quả thực quá mạnh, mạnh đến để cho chúng ta không dám tưởng tượng!
Oanh!
Song quyền của hư ảnh ngang nhiên đánh xuống, trăm Thổ Khâu Thú bị chấn nát.
Bụi đất dần dần tản mát, mảng khu vực bị hư ảnh oanh kích kia hiện ra hai hố sâu.
Hô
Hoang Cát đứng nguyên chỗ, gấp rút hô hấp, hư ảnh to lớn dần dần phai mờ.
– Muội muội…
Hoang Cát khó khăn từng bước đi qua, đi tới trước thi thể Hoang Linh, nhẹ nhàng ôm.
– A!
Ôm Hoang Linh vào trong ngực, Hoang Cát gào khóc, nước mắt từ gương mặt trượt xuống, tung tóe trên mặt đất.
Dù hiện tại hắn đã giác tỉnh trí nhớ kiếp trước, biết mình là Thần Thần Giới thì còn có ích gì?
Vô dụng.
Dù chém tận giết tuyệt tất cả Hoang Thú Hoang Man đại lục, muội muội cũng không thể phục sinh.
– Vì cái gì, không thể thức tỉnh sớm, vì cái gì…
Hoang Cát căm hận quát.
Rống!
Đột nhiên, lại có tiếng rống giận dữ từ đằng xa vang lên, mặt đất nhanh chóng vỡ vụn, một đầu Hoang Thú cao trăm trượng từ trong đất bùn thoát ra.
Đại Tế Ti thấy thế, sắc mặt đại biến, hô.
– Thổ Khâu Thú Vương!
Xoát!
Đột nhiên, lại có một đầu Hoang chiều cao trăm trượng từ trong đất bùn xông ra, đứng trước người Hoang Cát.
Đây lại là một đầu Thổ Khâu Thú Vương, dựa theo đẳng cấp Tiểu Thần Giới tới nói, thì đã đạt tới Linh thú đỉnh phong.
Rống!
Hai thú nộ hống, ánh mắt lấp lóe âm u.
Xong.
Trong lòng Hoang Cát chợt lạnh.
Giờ phút này, Thần lực trong thể nội hắn đã hao hết, căn bản không có cách chống lại!
Thổ Khâu Thú Vương cũng ý thức được điểm ấy, cho nên mới dám xuất hiện, báo thù!
Xoát!
Hoang Cát ôm Hoang Linh, hướng qua một bên phi nước đại, tuy Thần lực đã cạn, không có lực lượng, nhưng mà phải sống sót.
Bởi vì, chỉ có còn sống mới có thể trở thành cường giả, mới có thể xứng đáng với phụ mẫu và muội muội kiếp này!
Rống!
Thổ Khâu Thú Vương giống đực gầm rú một tiếng, điên cuồng vọt tới, mà lực lượng cuồng bạo bạo phát hình thành một vệt sáng.
Lực lượng rất mạnh.
Mạnh đến nổi Hoang Cát giác tỉnh thần hồn cũng phải dâng lên khí tức tử vong.
Trốn không thoát.
Căn bản trốn không thoát!
Hoang Cát không cam lòng giận dữ hét:
– Có cường giả đi ngang qua Hoang Man đại lục hay không, xuất thủ cứu giúp đi!
Thanh âm dập dờn giữa bầu trời.
Lúc này, đi trông cậy vào có cường giả đi ngang qua Hoang Man đại lục, xuất thủ cứu giúp, thực có chút buồn cười.
Nhưng, Hoang Cát chỉ có thể làm như thế, chí ít còn có một chút cơ hội.
Đáng tiếc, thanh âm truyền thật lâu, không có bất kỳ trả lời gì truyền đến.
Tâm Hoang Cát lạnh.
Trải qua bách thế luân hồi, cuối cùng vào hôm nay giác tỉnh thần hồn, lại phải chết đi lần nữa, lần nữa bị phong ấn.
Hô!
Khí tức cuồng bạo từ phía sau cuốn tới, khí tức tử vong trong lòng Hoang Cát ngày càng mạnh.
Muốn chết.
Hoang Cát vẫn phi nước đại, nhưng khóe miệng lại hiện ra mỉm cười đắng chát, trong lòng đã tiếp nhận vận mệnh vẫn lạc.
Nhưng.
Ngay tại lúc lực lượng mạnh mẽ sắp oanh đến, một cỗ lực lượng kinh khủng đến cực hạn, từ trên không bạo phát xuống.
Oanh!
Hai Thổ Khâu Thú vương bị lực lượng kinh khủng trực tiếp ép trên mặt đất, không thể động đậy.
Hưu!
Một đạo lưu quang bay tới, nhẹ nhàng rơi vào trên đầu Thổ Khâu Thú giống đực, ánh sáng tan hết, một nam tử anh tuấn uy vũ bất phàm xuất hiện.
Hoang Cát nhìn người này, thần sắc ngốc trệ, tiếp theo cuồng hỉ hô.- Vân Phi Dương!