Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1185
Chương: Mau Ra Đây, Đánh Với Ta Một Trận
Mạc Bắc tự tin cho rằng mình có tư cách xưng Thiên kiêu, mà Vân Phi Dương không xứng.
Sở dĩ như vậy cho rằng bởi vì hắn không chỉ giết qua rất nhiều Thiên Tôn, còn giết qua Thiên Tôn hậu kỳ cùng cảnh giới.
Mà Vân Phi Dương mới giết hai Thiên Tôn sơ kỳ, một Thiên Tôn trung kỳ thì có tư cách gì cùng mình so?
Mang theo phần khó chịu cùng oán niệm này, hắn từ Đại Mạc Giới chạy tới cũng thăm dò được Vân Phi Dương ở Cuồng Nhân Cốc.
Nhưng.
Xứng hay không, không phải ngoài miệng nói được.
Vẫn phải dựa vào thực lực!
Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt, khí tức cường đại áp chế, chế trụ cổ hắn dễ như trở bàn tay đã đủ để chứng minh.
– Người nào, càng hợp hơn.
Ba!
Vân Phi Dương hung hăng đánh tiểu tử này một bàn tay, nói.
– Dám mang người Cuồng Tông ra trút giận, ngươi ăn tim gấu gan báo à!
Ba!
Ba!
Ba!
Liên tiếp ba cái tát quất vào trên mặt Mạc Bắc, khuôn mặt tự ngạo, khí tức cuồng ngạo bị đánh tan thành mây khói.
Bọn người Đinh Nhiễu nằm trên mặt đất, tuy khiếp sợ nhưng càng vui vẻ, dù sao, nhìn Vân Phi Dương khi dễ tên đó, rất thoải mái, rất hả giận!
Mạc Bắc bị đánh mấy cái cái tát, triệt để ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ bị hắn đánh.
Hắn không phải Thiên Tôn trung kỳ cũng tuyệt không phải Thiên Tôn hậu kỳ, khẳng định là Thiên Tôn đại viên mãn!
Trầm Tiểu Vũ cũng há to mồm, nghĩ thầm, Vân thúc thật mạnh, lại có thể tuỳ tiện nhục nhã Thiên Tôn hậu kỳ!
Xoát!
Vân Phi Dương bắt Mạc Bắc tới, lạnh lùng nói.
– Tiểu tử, hiện tại ngươi hẳn phải biết, người nào có tư cách làm Thiên kiêu?
Mạc Bắc bị đánh mặt mũi bầm dập, không nói một lời, trong hai con ngươi chỉ bộc lộ ra vô tận hận ý.
Thiên kiêu tuổi trẻ tuấn kiệt đều có tính khí, có tự tôn, bị đánh như vậy khẳng định nuốt không được cục tức này.
– Nhìn cái gì?!
Vân Phi Dương giơ tay lên, lại đánh một bàn tay, chợt ném hắn đến trước phế tích phủ đệ Cuồng Tông, lạnh lùng nói.
– Sửa chữa cho ta!
– Đáng giận!
Mạc Bắc ổn định thân thể, trong nháy mắt biến mất, hiển nhiên thi triển một loại vũ kỹ bỏ chạy nào đó.
Ngoài vạn dặm.
Không gian vặn vẹo, Mạc Bắc bị nhục nhã bay ra ngoài, hắn che mặt giận không nhịn nổi nói.
– Vân Phi Dương, nhục nhã hôm nay, ngày khác ta nhất định hoản trả gấp trăm lần…
Thanh âm im bặt mà dừng.
Bởi vì chẳng biết lúc nào, gia hỏa kia đã xuất hiện trước mặt mình.
– Làm sao có thể?!
Chính mình thi triển không gian thuật bỏ chạy, không có bất kỳ khí tức gì, hắn phát hiện như thế nào, lại đuổi theo như thế nào?
Tên này không biết.
Linh hồn đạt tới tầng thứ Thiên Tôn đại viên mãn, tại loại vị diện Tiểu Thần Giới này, Vân Phi Dương thi triển nguyên niệm có thể bao phủ vạn lý, chỉ cần có bất kỳ rung động không gian nào cũng có thể phát giác.
Mạc Bắc Chạy nhanh như vậy, bỏ chạy thuật của tên này đúng là hàng tốt.
Nhưng Mạc Bắc Thiên Tôn hậu kỳ trước mặt Vân Phi Dương, đánh cũng đánh không lại, chạy cũng không chạy nổi, chỉ có thể bị hí lộng trong bàn tay.
Điều này thật bi kịch.
Xoát!
Vân Phi Dương vung tay lên, tóm Mạc Bắc, thi triển thân pháp, xuất hiện phế tích Cuồng Tông, ném hắn qua.
Phù phù.
Mạc Bắc ngã trên mặt đất, trong lòng nổi giận, dù sao, thân là Thiên Tôn hậu kỳ, bị xách như vậy, bị té tới té lui thực quá đả kích tự tôn.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Nếu như ngươi còn muốn sống, nhanh xây dựng lại số kiến trúc bị phá hư.
Tôn nghiêm đối với một Thiên Tôn phi thường trọng yếu nhưng trước mặt mạng sống thì không đáng một đồng, cho nên ý thức được Vân Phi Dương kinh khủng, Mạc Bắc lựa chọn xây dựng!
Bất quá.
Kỹ thuật thật không ra thế nào, một ngày vẫn không thể tu sửa 1 phần 10 số kiến trúc vỡ vụn.
Bọn người Đinh Nhiễu thương thế tốt lên, nhìn một Thiên Tôn hậu kỳ đứng trước phủ đệ Cuồng Tông lao động, khóe miệng đột nhiên run rẩy.
Chỉ sợ cũng chỉ có Vân Phi Dương mới dám để cường giả cỡ này đi làm công tác thấp tiện như vậy.
Bọn người Cuồng Ngạo Thiên được Vân Phi Dương gọi ra, khi biết được một Thiên Tôn hậu kỳ đang xây dựng phủ đệ nhất thời có chút mê muội.
Quá cường hãn.
Quá không dám tưởng tượng!
Nhưng cái danh xưng Thiên kiêu này không chỉ một người Mạc Bắc thèm muốn. Không phải sao, ba ngày sau, từng võ giả đến từ giới khác xuất hiện tại Cuồng Nhân Cốc.
Số lượng trọn vẹn tám người!
Những người này đều có một điểm giống nhau, ánh mắt và quanh thân bộc lộ ra tự tin tuyệt đối.
Thực lực bọn hắn đều là Thiên Tôn hậu kỳ, rơi vào trong thành, tuy tận lực áp chế nhưng vẫn để bọn người Đinh Nhiễu run sợ.
– Khẳng định lại tìm Vân Phi Dương.
– Thu được danh xưng Thiên kiêu cũng không phải chuyện gì tốt.
Mọi người nghị luận, mặt mang mỉm cười, bọn họ đã nhận định, đám người kia đã dám đến, chính là tới cửa tìm tai vạ.- Vân Phi Dương!
Một võ giả đen thui đứng trong thành, giận dữ hét.
– Mau ra đây, đánh với ta một trận!
Thanh âm mang theo uy áp Thiên Tôn, mấy gian phòng khoảng cách gần đây, trong nháy mắt đổ sụp, Mạc Bắc vừa mới xây xong một nửa, cũng không có thể may mắn thoát khỏi.
– A a!
Mạc Bắc ôm đầu, kêu to.
– Hả?
Võ giả da đen nhìn sang, kinh ngạc nói.
– Là Mạc Bắc Đại Mạc Giới, tại sao hắn lại ở chỗ này?
Thiên tài có danh tiếng phần lớn đều có phạm vi cố định, cho nên, nghe nói qua lẫn nhau hoặc gặp qua.
– Tên này cầm gạch chẳng lẽ đang xây tường?
Mấy tuổi trẻ tuấn kiệt nhất thời cười rộ lên.
Võ giả mặt đen trêu ghẹo nói.
– Đệ nhất thiên tài Đại Mạc Giới, đường đường Thiên Tôn hậu kỳ vậy mà làm loại chuyện này, quá mất mặt?
– Khôi huynh, ta xem ra, Mạc lão đệ muốn thể nghiệm sinh hoạt người hạ đẳng.
– Haha!
Nam tử Khôi Vương, cười to nói.
– Như vậy, ngược lại đặc biệt nha.
Người khác cũng cười rộ lên.
– Đáng giận!
Đối mặt mọi người chế giễu, Mạc Bắc hận tìm không được một lỗ để chui, nhưng vẫn nhịn xuống, lạnh lùng nói.
– Khôi Vương, ngươi rống to tiếng này, chấn vỡ nhiều phòng ốc như vậy, chờ xui xẻo đi.
– Không may?
Khôi Vương xem thường.
Xoát!
Nội viện Cuồng Tông, Vân Phi Dương bay ra, hắn đứng giữa không trung, nhìn về phía kiến trúc đổ sụp, ánh mắt âm sâm nói.
– Mới vừa rồi người nào gọi bậy?
Mạc Bắc xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, chỉ Khôi Vương, nói.
– Là tên này!
Ánh mắt Vân Phi Dương khóa chặt tại trên thân Khôi Vương, lạnh lùng nói.
– Tiểu tử, không muốn chết, nhanh cút qua sửa chữa cho ta.
– Hắc.
Khôi Vương nhìn về phía mọi người, cười nói.
– Cái Thiên kiêu mới lên cấp này, rất phách lối.
Người khác cũng cười.
Những tuổi trẻ tuấn kiệt tự so thiên kiêu này đều thấy Vân Phi Dương biểu hiện tại vực ngoại chiến trường, nhưng căn bản không có để trong lòng.
Chỉ giết một Thiên Tôn trung kỳ, còn phải vận dụng Thiên giai vũ kỹ cùng Thiên giai chí bảo.
Cũng không biết đám đồ cổ Vạn Giới Thiên Kiêu Minh kia tại sao lại phong hắn làm Thiên kiêu mà chúng ta Thiên kiêu như vậy lại không phong!
Khôi Vương thu hồi nụ cười, ánh mắt thấu phát lạnh lùng, nói.
– Tiểu tử, bớt nói nhảm, nhanh đánh với ta một trận, nếu không, bản tôn san bằng tòa thành này thành bình….
Thanh âm im bặt mà dừng.
Bởi vì, Vân Phi Dương đã xuất hiện trước mặt hắn, một tay chộp tới, lạnh lùng nói.
– Yếu như gà mà dám ho.