Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1184
Chương: Tính Khí Ta Cũng Không Dễ Chịu
Đột phá Chí Tôn, lực lượng Vân Phi Dương đạt tới 9800 vạn trọng.
Nhưng.
Lực lượng đề bạt chỉ là phụ, chân chính được lợi vẫn là thân thể, bởi vì tái tạo Thần Cách, trình độ phòng ngự thân thể hắn đã đạt đến tầng thứ Thần Thể!
Nếu Cực Quang Tiên Đế muốn trừng trị hắn, Thiên Khiển Thiên Tôn đại viên mãn hiển nhiên không được.
Đương nhiên.
ể ầ ấ ắ ể ế ầ ồ ể ế ấ ế ếHơn 9000 vạn trọng chân long lực chỉ là lực lượng thân thể thuần túy, rất khó tưởng tượng, khi hắn thi triển Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến đệ nhất biến, đệ nhị biến, sẽ bộc phát ra lực lượng mạnh cỡ nào!
Tại vực ngoại chiến trường.
Giết Thổ Chí Tôn Ngũ Hành dung hợp, Vân Phi Dương thi triển Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến, vận dụng Phiên Thiên Thủ.
Đột phá Niết Bàn kỳ tầng năm, nắm giữ Tiên Thiên Ngũ Hành thể, giết Thiên Tôn Đệ Ngũ Truy Mệnh và Âu Dương Thương cũng bạo phát các loại át chủ bài.
Chiến Thiên Tôn trung kỳ Hàn Nhạc Thiên, phải dùng các loại át chủ bài, cũng dựa vào Phiên Thiên Thủ cùng Cửu Tôn Tháp, may mắn giết chết.
Điều này đại biểu cái gì?
Đại biểu không có chiến kỹ và chí bảo gia trì, Vân Phi Dương muốn giao thủ cùng Thiên Tôn sơ kỳ rất khó khăn.
Bây giờ?
Không cần bất kỳ vũ kỹ, chí bảo nào, chỉ bạo phát thân thể đơn thuần đã có thể giải quyết Thiên Tôn hậu kỳ dễ như trở bàn tay.
Còn không mạnh?
Còn không hài lòng?
Tại cấp độ Chí Tôn sơ kỳ này đã rất mạnh, rất không tệ, huống hồ, mỗi cảnh giới Thiên Tôn đề bạt dù nhỏ nhưng thực lực cũng tăng vọt.
Cấp độ đại viên mãn này.
Bọn họ bạo phát chân long lực khẳng định viễn siêu đơn vị ngàn vạn, đã vô pháp dùng con số để hình dung, đến lúc đó, so về lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc.
Đương nhiên, nếu đánh nhau với cường giả Thiên Tôn đại viên mãn, thiên địa tất nhiên vỡ nát, vạn vật tịch diệt.
Vân Phi Dương thời kỳ đỉnh phong, lúc bị trấn áp, đánh với Chư Thần một trận cũng là cấp bậc Thiên Tôn đại viên mãn, thậm chí còn mạnh hơn.
Lúc đó không gian bích lũy Thần Giới ổn định, cường hãn hơn hơn Tiểu Thần Giới xa nhưng vẫn bị đánh thất linh bát toái, ngàn năm trôi qua mới tự hành tu sửa.
– Dù khôi phục Chiến Thần Thần Cách, nhưng khoảng cách đỉnh phong còn có chút xa.
Vân Phi Dương nỉ non.
– Bất quá, nghĩ lại.
– Hiện tại mình mới Chí Tôn sơ kỳ đã có cường độ linh hồn Thiên Tôn đại viên mãn, bạo phát hơn 9000 vạn cũng không nên chấp niệm chỉ đề thăng gấp mười bốn lần nữa.
…
Trắc thí lực lượng xong, Vân Phi Dương ở Trầm gia vài ngày rồi quyết định lên đường trở về Tiểu Thần Giới.
– Vân huynh đệ, không ở thêm mấy ngày nữa à?
Lúc Trầm Lận Phong tiễn đưa, vẫn có ý giữ lại.
Vân Phi Dương chắp tay nói.
– Ta còn chuyện phải xử lý, chờ làm xong, nhất định sẽ lại tới bái phỏng.
– Cũng tốt.
Trầm Lận Phong không giữ lại.
Lúc Vân Phi Dương sắp bước vào trận pháp thông hướng ngoại giới, Trầm Tiểu Vũ đuổi tới, cười nói:
– Cha, ta cùng Vân thúc đi ra ngoài chơi.
Trầm Lận Phong biết tâm tư nữ nhi đều đặt trên thân Vân Phi Dương, nên không có ngăn cản.
Ông!
Ông!
Lưu quang lấp lóe, Vân Phi Dương và Trầm Tiểu Vũ xuất hiện tại Tiểu Thần Giới.
– Đi, chúng ta về Cuồng Nhân Cốc.
Vân Phi Dương gọi ra Tử Ngọc Tiên Hồ, mang theo Trầm Tiểu Vũ bay đi.
Trên đường đi.
Vân Phi Dương có thể cảm nhận được, mình lý giải thiên địa pháp tắc mảnh không gian này càng thêm sâu.
Mà loại cảm giác này chỉ có tại vạn năm trước mới cảm nhận được.
– Hiện tại ta nắm giữ Thần Cách hoàn chỉnh, bước kế tiếp chính là mau chóng tìm kiếm tàn hồn Chư Thần.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
Trước kia hắn muốn tìm Thần hồn tản mát trong vạn giới sẽ rất phiền phức, bây giờ đột phá đến Chí Tôn thì dể hơn.
Chí ít xuyên qua trong vũ trụ, tốc độ sẽ nhanh hơn, tiết kiệm không ít thời gian.
…
Một lúc lâu sau.
Vân Phi Dương cùng Trầm Tiểu Vũ rơi vào thành trì Cuồng Nhân Cốc, nhưng còn không tiến vào lại khẽ nhíu mày.
Hắn ngửi được mùi máu tươi.
Mùi vị đó bay ra từ nội thành.
Vân Phi Dương phóng thích nguyên niệm thấy võ giả nội thành bị thương ngã xuống đất, bọn họ thống khổ kêu thảm, có rất nhiều người bị chồng lên nhau.
Phía trên đống người, một nam tử tóc trắng ngồi đó, hai tay hợp lại cùng nhau, nâng cằm lên, khóe môi nhếch lên mỉm cười nhàn nhạt.
Rất phong phạm, rất trang bức.
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày, con ngươi phát ra tia lạnh lùng đi vào.
– Hả?
Mạc Bắc ngồi trên đống người, phát giác có người đi tới, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt ý cười càng đậm.
– Vân Phi Dương.
Hắn cười nói:
– Ngươi rốt cục tới.
Đinh Nhiễu ngã trên mặt đất, nhìn thấy Vân Phi Dương xuất hiện, thống khổ yếu ớt nói.
– Vân… Vân Phi Dương. . . Tên này rất mạnh, không phải dạng lương thiện.
Vân Phi Dương không để ý hắn, mà nhìn về phía nam tử tóc trắng, nói:
– Ngươi biết ta?
– Vực ngoại chiến trường, chém giết vô số Chí Tôn cùng Thiên Tôn, được Vạn Giới Thiên Kiêu Minh được phong Thiên kiêu, ai không biết, ai không hiểu?
Mạc Bắc nói.
Vân Phi Dương nói.
– Nói như vậy ngươi cố ý tìm ta cũng thuận tiện đả thương bọn họ?
Mạc Bắc nói.
– Đám người kia ngăn cản ta, còn gạt ta nói ngươi không ở chỗ này, tính khí ta không tốt, cho nên cho bọn hắn một chút giáo huấn.
– Tính khí không tốt sao.
Vân Phi Dương nhịn không được cười lên, tiếp theo chỉ về phủ đệ Cuồng Tông bị hư hao nói:
– Đây cũng do ngươi phá hư?
Mạc Bắc buông buông tay, nói.
– Ẩu đả mà, khó tránh khỏi tác động đến.
– Vậy cũng đúng.
Vân Phi Dương không có phủ nhận, nói:
– Ngươi tìm ta chuyện gì?
Xoát!
Mạc Bắc từ đống người nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất, nói:
– Đánh với ngươi một trận.
Trầm Tiểu Vũ nhỏ giọng nói.
– Vân thúc, căn cứ quy định Vạn Giới Thiên Kiêu Minh, người đánh bại Thiên kiêu, có thể thay vào đó.
Vân Phi Dương hiểu rõ.
Hắn cười nói.
– Xem ra ngươi đến vì danh xưng Thiên kiêu này.
Mạc Bắc nói.
– Mạc Bắc ta quật khởi tại Đại Mạc Giới, tu hành ngàn năm chiến thắng vô số Thiên Tôn.
– Lẽ ra được phong Thiên kiêu.
– Không biết sao thủy chung không được Vạn Giới Thiên Kiêu Minh chú ý, mà ngươi chỉ giết mấy Thiên Tôn tại vực ngoại chiến trường đã có thể được phong Thiên kiêu!
Vài câu sau cùng có cảm xúc, có phẫn nộ.Vân Phi Dương còn cười nói.
– Ý là ta không có tư cách làm Thiên kiêu?
– Không sai.
Mạc Bắc đè ép tâm tình, nói:
– Giữa chúng ta, xứng với xưng hào Thiên kiêu là ta, mà không phải ngươi.
Xoát!
Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, một tay thăm dò qua.
Hô ——
Khí tức cường đại đột nhiên bạo phát, khiến cho sắc mặt Mạc Bắc đại biến.
Hắn muốn tránh đại thủ, nhưng chỉ vừa lên tâm niệm cổ đã trực tiếp bị chế trụ.
Bọn người Đinh Nhiễu nằm trên mặt đất, thấy Vân Phi Dương, trói buộc nam tử cuồng ngạo phách lối dễ như trở bàn tay, nhao nhao trừng to mắt.
Vân Phi Dương một tay chụp lấy Mạc Bắc, khí tức cường đại áp chế, khiến cho không thể hắn động đậy mảy may.
– Ngươi…
Mạc Bắc hãi nhiên.
Chính mình là Thiên Tôn hậu kỳ thân kinh bách chiến, có thể so với thiên kiêu tuổi trẻ tuấn kiệt, vậy mà trước mặt hắn, không chịu được một kích như thế!
– Ta người này.
Vân Phi Dương giơ tay lên, bỗng nhiên vung qua, nói:
– Tính khí ta, cũng không tốt.
Ba!
Âm thanh đánh mặt vang dội truyền khắp Cuồng Nhân Cốc.