Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1169
Chương: Tôn Nghiêm Đâu?
Sau khi nhận Thiên khiển, Vân Phi Dương không thịt nát xương tan quả thực chấn kinh võ giả Chư Giới cùng Giới Chủ Chư Giới.
– Làm sao có thể?!
– Chẳng lẽ, Tiên Đế thủ hạ lưu tình?
Rất nhiều Giới Chủ suy đoán.
– Đáng giận!
Tiểu Thần Chủ phẫn nộ không thôi.
– Như thế này còn không chết, hắn cầm tinh con gián à!
Không phải mệnh Vân Phi Dương cứng, mà hắn có nhiều át chủ bài.
Nếu như không hoàn toàn tái tạo Thái Hư Bạch Kim chiến giáp, không có Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến, không có Cửu Tôn Tháp, đối mặt thiên khiển Thiên Tôn đại viên mãn, kết quả chỉ có một con đường chết.
Đương nhiên.
Có thể sống sót sau khi tiếp nhận Thiên khiển, Vân Phi Dương cũng bỏ ra đại giới to lớn.
Đầu tiên là Cửu Tôn Tháp, mặc dù không có hoàn toàn tan vỡ, nhưng thân tháp vỡ vụn, khẳng định không còn cường hãn như lúc trước.
Thần lực trong Thái Hư Bạch Kim chiến giáp hao hết, cũng phải cần ném vào Thần lực trận uẩn dưỡng thời gian rất dài.
Những thứ này chỉ là hư hao trên trang bị.
Thảm hại hơn là.
Cưỡng ép khu động Cửu Linh phòng ngự, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, dù có sinh mệnh thuộc tính tu sửa, cũng không thể ngưng tụ chân long lực.
Vân Phi Dương đứng lên, điều tra thấy kinh mạch mình cần thật lâu mới có thể khôi phục, khổ sở nói.
– Hiện tại ta không khác gì phế nhân.
– Cưỡng ép đồng thời thi triển đệ nhất biến và đệ nhị biến cũng sẽ chịu tác dụng phụ dài hơn.
Tuy như thế.
Nhưng Vân Phi Dương vẫn rất thỏa mãn.
Chí ít, có thể tiến vào Phi Dương đại lục, sử dụng thời gian gia tốc khôi phục rất nhanh.
Đi đến một điểm mù trong tầm các hình ảnh trận pháp, Vân Phi Dương dung thân vào nhập Phi Dương đại lục.
Thời điểm tác dụng phụ của Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến chưa xuất hiện, hắn đi vào Thần lực trận, gọi Thái Hư Bạch Kim chiến giáp ra.
“Ông!”
Cuồn cuộn Thần lực dung nhập vào trong chiến giáp.
Căn cứ tốc độ, Vân Phi Dương suy đoán, muốn để chiến giáp triệt để khôi phục trạng thái đỉnh phong, chí ít cần 10 năm trở lên.
Nhưng vào lúc này.
Vân Phi Dương không có thính giác, không có thị giác.
“Xoát!”
Hắn ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển Nghịch Thiên Quyết thu lấy Thần lực đền bù thao tổn năng lượng tổn hại khi thi triển chiến kỹ.
– Đúng rồi!
Hắn đột nhiên nghĩ đến, sau khi Thiên Hùng Thành bị phá cũng không tìm được người mang theo thần hồn, còn có hai tên Thiên Tôn đều không ở trong thành.
– Có lẽ, bọn họ vận dụng bí pháp đặc thù sớm rời khỏi vực ngoại chiến trường lúc thành bị phá.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
Không thể tìm ra người mang theo thần hồn, hắn cũng không nhụt chí.
Dù sao, hòa thượng chạy, chùa vẫn còn đó, chỉ cần đi Linh Vũ Giới thì nhất định có thể tìm được.
…
Sáu năm sau.
Vân Phi Dương từ Thần lực trận pháp đi ra.
Giờ phút này, tác dụng phụ khi hắn thi triển Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến đã triệt để tiêu trừ, mà kinh mạch bị hao tổn cũng khôi phục toàn diện.
Ngoại giới.
Vẻn vẹn mới đi qua nửa tháng.
“Oanh!”
Đột nhiên, Phi Dương đại lục truyền đến bạo hưởng, khắp nơi run rẩy khiến cho Vân Phi Dương giật mình.
Tâm niệm khẽ động, nhìn về phía khu vực âm thanh truyền đến, khóe miệng nhất thời co quắp.
Thiết Cốt Thành.
Trầm Tiểu Vũ từ trong ngủ mê tỉnh lại phát ra nộ khí giẫm lên Thao Thiết đang nằm rạp trên mặt đất, ngạo nghễ vỗ tay.
“Phốc!”
Thao Thiết bị đánh mặt mũi bầm dập, miệng sùi bọt mép.
…
Thời gian trở về nửa canh giờ trước.
Trầm Tiểu Vũ vận dụng Cửu Long thuộc tính lâm vào hôn mê tỉnh lại nhìn lấy gian phòng lạ lẫm khó hiểu hỏi.
– Nơi này là địa phương nào?
“Két.”
Đẩy cửa, Trầm Tiểu Vũ đi ra ngoài.
Mắt thấy phủ đệ lạ lẫm, hoàn cảnh xa lạ, tâm lý càng buồn bực.
Trong trí nhớ trước khi hôn mê.
Nàng nhớ kỹ mình nhào vào trong ngực Vân Phi Dương, sau đó bảo hắn cưới mình.
– Thật mắc cỡ…
ầ ể ấNghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ của Trầm Tiểu Vũ nhất thời đỏ bừng.
Chưa quen thuộc, Trầm Tiểu Vũ hành tẩu chẳng có mục đích, rất nhanh đi ra khỏi phủ thành chủ, tại một địa phương chất đầy linh thạch, phát hiện Thao Thiết đang ăn linh thạch.
“Uy.”
Trầm Tiểu Vũ đi tới, dò hỏi.
– Nơi này là địa phương nào?
– Ừm?
Thao Thiết vừa nuốt vào một khỏa linh thạch quay lại nhìn một chút, không nhịn được nói.
– Xéo đi, đừng quấy rầy bản Vương hưởng dụng mỹ thực.
Tên này rất ngông cuồng, đến nay không có để Vân Phi Dương vào mắt, chớ nói chi một tiểu nữ hài.
Trầm Tiểu Vũ nhíu mi.
Thao Thiết khó chịu nói.
– Còn chưa cút?
Trong con ngươi Trầm Tiểu Vũ phát ra tức giận ngập trời, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt.
Thao Thiết thấy thế, cười lạnh.
– Thế nào, muốn đánh bản Vương?
– Không thể à?
Trầm Tiểu Vũ hỏi.
“Ha ha ha!”
Thao Thiết cười to.
– Nữ oa miệng còn hôi sữa, lá gan ngươi thật lớn…
“Bành!”
Đôi bàn tay trắng như phấn vung đến, trực tiếp đánh vào bụng Thao Thiết.
Mà hắn còn đang trợn mắt, linh thạch vừa nuốt vào bị đánh ói ra!
Má ơi.
Một quyền của tiểu nữ oa trước mặt lại mạnh như vậy!
Ngay tại lúc Thao Thiết thống khổ nghĩ, Trầm Tiểu Vũ lần nữa vung tay, lạnh lùng nói.
– Dám nói ta miệng còn hôi sữa, lão nương hôm nay muốn hung hăng ngược chết ngươi!
“Bành!”
“Bành!”
“A!”
“A!”
“A!”
Thao Thiết cuồng ngạo bị Trầm Tiểu Vũ cuồng ngược, đánh tới lúc Vân Phi Dương thấy bây giờ.
– Đáng đời.
La Mục và Vân Lịch đang ngồi xổm ở phía xa xem náo nhiệt, tâm tình sảng khoái vô cùng.
Ngày bình thường, bọn họ đều có ý kiến với tên Thao Thiết này, dù sao, ăn nhiều linh thạch của Phi Dương ca như vậy mà không thấy đi ra trợ giúp chuyện gì.
– Đáng giận!
Thao Thiết bị giẫm trên lưng rất phẫn nộ, dù sao mình đường đường cũng là Thần thú!
Người có tự tôn.
Thần thú cũng có tự tôn, hơn nữa còn phi thường cường liệt.
“A a!”
Hắn giận, hắn muốn biến ảo bản thể!
Nhưng đang lúc nộ hống, Trầm Tiểu Vũ đột nhiên bắt tóc hắn, hung hăng hất lên, sau đó đập xuống đất.
– Ta bảo ngươi a!
“Bành!”
Thao Thiết lại một lần nữa đập đầu xuống đất.
Giờ phút này, hai mắt hắn lóe lên kim quang, nhưng cảm giác thân thể lần nữa bị bay lên.
– Ta cho ngươi kêu!
“Bành!”
Thao Thiết lại bị đập.
“Bành!”
“Bành!”
“Bành!”
Trầm Tiểu Vũ xách lấy Thao Thiết cứ như vậy vừa đi vừa đập xuống đất, tên kia choáng hết cả người.
“Bành!”
Lại hung hăng ném một cái, Trầm Tiểu Vũ thu tay lại, lạnh lùng nói.
– Nhớ kỹ, về sau nhìn thấy bản cô nương, phải nằm sấp, không phải vậy thì gặp một lần ngược một lần.
“…”
“Xoát!”
Trầm Tiểu Vũ lần nữa quăng hắn lên, điên cuồng đập xuống cái nữa, sau đó âm u nói.
– Có nghe hay không!
“Phốc!”
Thao Thiết phun một ngụm bọt mép, yếu ớt nói.
– Nghe… Nghe được…
Thần thú đây à.
Tôn nghiêm đâu, tôn nghiêm đâu, tôn nghiêm đâu rồi!
“Phi!”
La Mục và Vân Lịch khinh bỉ.
– Chẳng có một chút gan dạ, còn là Thần thú gì đây.
– Ừm?
Trầm Tiểu Vũ quay đầu, nhìn về phía hai người, khóe miệng hiện ra mỉm cười quỷ dị.
Hai thằng có cảm giác không ổn.
“Xoát!”
Trầm Tiểu Vũ giơ tay lên chỉ hai người, thản nhiên nói.
– Hai người các ngươi cũng gục xuống cho ta.
La Mục cùng Vân Lịch nhìn nhau, ánh mắt xuất hiện tia tức giận, cảm giác mình bị nhục nhã, sau đó nhanh nhẹn nằm rạp trên mặt đất, đầu hàng nói.
– Tốt, tốt, chúng ta nằm.
“Hừ.”
Trầm Tiểu Vũ bĩumôi.
– Nha đầu.
Nhưng vào lúc này, âm thanh Vân Phi Dương truyền tới từ phía sau, thân thể Trầm Tiểu Vũ khẽ run, trái tim phanh phanh nhảy loạn, mặt bắt đầu nóng rang.