Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1161
Chương: Đại Thế Đã Mất
Linh Vũ Giới chế định kế hoạch tác chiến có thương nghị điều hàng đầu là giết chết Vân Phi Dương.
Chiến lược này phi thường chính xác.
Chỉ là.
Muốn dựa vào ưu thế nhiều người giết Vân Phi Dương khẳng định có chút khó khăn, bởi vì tên kia sẽ không ngồi chờ chết.
Ngay tại thời điểm bọn người Hải Nho Sinh bị áp chế, Vân Phi Dương vung tay lên, từng võ giả xuất hiện.
Một đám Chí Tôn, năm Chí Tôn đại viên mãn, số khác cũng là Chí Tôn hậu kỳ!
Bọn họ đã chết nhưng bị Bách Quỷ Dạ Hành khống chế, có lực chiến đấu giống khi còn sống!
– Là Tô Hướng Thiện!
– Còn có Thiết Phi Sa!
Kỳ quái, tại sao bọn họ lại ở chỗ này?!
Ngoại giới nhận ra bọn người Tô Hướng Thiện, trong lòng giật mình kinh ngạc.
Làm sao có thể?!
Chí Tôn Hoa Oanh giới may mắn đào thoát trợn tròn hai mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Lúc hắn chạy trốn rõ ràng nhớ kỹ đám người Tô Hướng Thiện đã chết trong tay Vân Phi Dương!
Giới Chủ Hoa Oanh giới cũng vô cùng ngạc nhiên.
– Chẳng lẽ kẻ này hiểu được tà thuật nào đó, có thể khống chế thi thể?
Vân Phi Dương triệu hoán bọn người Tô Hướng Thiện ra, tuy võ giả Chư Giới giật mình nhưng cũng không quá xem trọng.
Dù sao, vài Chí Tôn như thế đối mặt ngàn Chí Tôn cũng không có tác dụng, vẫn chỉ bị áp chế.
– Tránh ra!
Vân Phi Dương quát lạnh nói.
Bọn người La Mục đang khổ cực chèo chống lúc này không do dự, nhao nhao lui phía sau.
Xoát!
Bách Quỷ Dạ Hành chưởng khống bọn người Tô Hướng Thiện tiến lên.
Chư Giới thấy thế sụp đổ.
– Vốn ở thế yếu, còn để bọn hắn tránh ra, 20 Chí Tôn tiến lên không phải chịu chết sao?
– Hừ, muốn chết!
Hơn mười Chí Tôn Linh Vũ Giới cười lạnh một tiếng, thi triển vũ kỹ giết qua.
Nhưng.
Làm cho tất cả mọi người bất ngờ là, bọn người Tô Hướng Thiện xông vào đám người, cũng không tấn công, ngược lại quanh thân tản ra từng điểm tinh quang!
– Mẹ ơi!
Bọn họ muốn tự bạo!
Võ giả Chư Giới kinh hãi.
Đám chí tôn Linh Vũ Giới ngưng tụ vũ kỹ oanh đến sắc mặt đại biến, cả kinh hô to.
– Không tốt, mau chạy nhanh!
– Rút lui?
– Muộn rồi!
Tinh quang lấp lóe,chợt nổ tung.
Cùng lúc đó, đám Chí Tôn xông vào cũng bị Bách Quỷ Dạ Hành khống chế, nổ tung.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Năm Chí Tôn đại viên mãn, hơn mười tên Chí Tôn hậu kỳ nổ tung, giữa bầu trời hình thành từng đoàn mây hình nấm.
Cực đại trùng kích quấy rối bốn phía, không gian phân mảnh, trận pháp trên bầu trời cũng phai mờ.
Cỗ lực lượng này bạo tạc hoàn toàn không kém gì một Thiên Tôn sơ kỳ tự bạo!
Chư Giới nhìn màn sáng, khóe miệng run rẩy, bọn họ có thể nghĩ đến, lúc không địch lại mới có người chọn linh hồn tự bạo, nhưng tuyệt sẽ không nghĩ tới, vừa ra tay đã trực tiếp tự bạo.
– Mẹ.
– Đây là đội cảm tử a!
Mọi người nhao nhao bội phục Vân Phi Dương, có thể có nhiều Chí Tôn cam tâm tình nguyện linh hồn tự bạo không chút do dự!
Cũng không lâu lắm.
Màn sáng bị hủy lần nữa lấp lóe, quan cảnh ngoài Thiên Hùng Thành hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Một khu vực không gian vỡ vụn.
Trong ngàn Chí Tôn Linh Vũ Giới kể cả Chí Tôn đại viên mãn, gần hơn năm trăm người phai mờ thành hư vô.Chí Tôn còn thừa tuy cưỡng tránh thoát, nhưng vẫn bị dư uy liên lụy, từng người trọng thương nằm trên mặt đất.
– Giết!
Vân Phi Dương quát lạnh.
Xoát!
Xoát!
Bọn người La Mục tiến lên, ngưng tụ Thần lực đánh về phía những Chí Tôn đang trọng thương.
Như ý thức được mình đã hẳn phải chết, Chí Tôn Linh Vũ Giới ngã trên mặt đất phẫn nộ nói.
– Cùng chết đi!
Khi nói chuyện, quanh thân lấp lóe tinh quang, hiển nhiên, bọn họ cũng lựa chọn tự bạo linh hồn.
– Mẹ!
– Mau chóng lui lại!
Vân Lịch hú lên quái dị, nhanh chân rút lui, nhưng vừa quay người lại, đã thấy La Mục và Trầm Thanh bay tới.
Rống!
Bản thể Kim Cương Thần trong nháy mắt mở rộng, mở ra cánh tay to dài ngăn phía sau mọi người.
Ông!
Cùng lúc đó, được Thần lực quán thâu, cự thuẫn Trầm Thanh cũng hiện trước người, hình thành tuyệt đối phòng ngự.
Oanh!
Oanh!
Đột nhiên, cuồng bạo khí lãng cuốn tới.
Vù vù
Mạnh mẽ lực lượng đầu tiên đánh vào cự thuẫn, Trầm Thanh chống cự vài giây cuối cùng khó có thể chịu đựng, cự thuẫn vỡ vụn.
Nổ tung sinh ra dư uy lần nữa vọt tới chạm vào bản thể Kim Cương Thần, tuy sau cùng công phá nhưng lực lượng còn thừa không bao nhiêu, phai mờ hư không.
Phốc!
Phốc!
Chống được sáu bảy Chí Tôn sơ trung kỳ tự bạo, La Mục và Trầm Thanh thổ huyết, kinh mạch hao tổn.
Điều này đã phi thường trâu bò.
Đổi lại Chí Tôn hậu kỳ cũng không dám ngạnh kháng sáu bảy Chí Tôn tự bạo.
Xoát!
Nhưng vào lúc này, hai Thiên Tôn trong Thiên Hùng Thành bay ra, bọn họ không phải tiến công, mà tính toán mang Chí Tôn thụ thương trở về.
Vân Phi Dương thủy chung không xuất thủ, cười lạnh nói.
– Đã đi ra thì không có khả năng trở về.
Xoát!
Hắn phi thân lên, treo giữa không trung, trên trời cao, mây đen lăn lộn, gào thét mà đến.
– Phiên Thiên Thủ, trấn áp!
Hô!
Hai cự thủ mang theo khí tức hoang vu đè xuống, mục tiêu chính là hai Thiên Tôn đang ra khỏi thành.
Lúc trước, hai Thiên Tôn bị chiêu này trọng thương dọa sợ, cũng mặc kệ lực lượng mạnh bao nhiêu, lúc này từ bỏ cứu trợ Chí Tôn bị thương vội quây đầu chạy mất.
Bọn họ vừa chạy, Chí Tôn ngã trên mặt đất thân lại thành bia ngắm.
Không
Oanh!
Oanh!
Hai Phiên Thiên Thủ mang theo ngàn trọng lực trấn áp xuống, trăm Chí Tôn bị trọng thương, chết.
– Đều chết cho ta!
Vân Phi Dương lần nữa huy chưởng, hai Phiên Thiên Thủ lần nữa từ trong mây đen trấn áp xuống.
Oanh!
Oanh!
Lại có trăm Chí Tôn chết tại chỗ.
Lưu lại từng khối công huân yêu bài.
Hai chiêu, bốn chưởng, hơn hai trăm Chí Tôn, hồn về cửu tuyền, một màn này khiến cho Chư Giới rung động.
Mà những Chí Tôn chỉ chịu vết thương nhẹ còn sót lại đã sớm trốn vào Thiên Hùng Thành.
Trong thời gian ngắn, ngàn Chí Tôn xuất chiến lần thứ nhất lấy đại giới chết hơn bảy trăm tuyên bố kết thúc.
Chư Giới cũng nhận định, mất đi nhiều Chí Tôn như vậy, Linh Vũ Giới đã mất đại thế.
Muốn giữ vững Thiên Hùng Thành cũng chỉ có thể dựa vào biển người không sợ chết lao ra.
Mà cái này.
Hẳn sẽ trở thành một trận huyết chiến!