Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1147
Chương: Đều Đi Chết Đi!
Tại sao là sau nửa canh giờ?
Bởi vì, theo Vân Phi Dương tính toán, phá giải Thiên giai chí bảo này cần nửa canh giờ.
Trong lúc này.
Hắn toàn lực ứng phó không thể phân thần, nếu không thời gian sẽ dài hơn.
Nếu như võ giả Chư Giới biết.
Vân Phi Dương có thể trong nửa canh giờ phá giải Thiên giai chí bảo, tất sẽ sụp đổ.
– Đại ca.
– Thân thể tên này trâu quá!
Hai người lần lượt xuất thủ oanh trên người mà vẫn bình yên vô sự, Chí Tôn đại viên mãn Hoa Oanh giới rất kinh ngạc.
– Sau nửa canh giờ, chúng ta đều phải chết?
Nghe được lời lớn lối như thế, bọn họ cười lạnh.
– Ta tới!
Chí Tôn đại viên mãn cầm đầu huy động một tay, một thanh đại đao Địa giai cao phẩm xuất hiện.
– Phù Đồ đao!
Ánh mắt Chín tên Chí Tôn đại viên mãn hiện ra tia hâm mộ.
– Tựa như là Địa giai.
– Vân Phi Dương ngạnh kháng Thiên Tôn sơ kỳ linh hồn tự bạo, bình yên vô sự, chỉ là Địa giai, sao có thể thương tổn hắn?
Chư Giới khịt mũi coi thường.
Vân Phi Dương cường hãn để bọn hắn nhìn võ giả Hoa Oanh giới như nhìn mấy con khỉ con đang biểu diễn.
Thật sự là tiểu hầu a.
Nếu không phải Vân Phi Dương toàn tâm toàn ý công phá Thiên giai chí bảo, một bàn tay vỗ xuống đã có thể giải quyết bọn hắn.
Xoát!
Thiên Tôn đại viên mãn cầm đầu từ trên không trung chém ra một đạo Đao khí 100 vạn Trọng!
Vù vù!
Đao khí tràn ngập cuốn tới.
Oanh!
Thân thể Vân Phi Dương gặp 100 vạn trọng oanh tạc lại vững như bàn thạch, không có xê dịch mảy may, thậm chí cũng không có quấy nhiễu tâm cảnh hắn.
Cường giả tế ra bảo đao nhất thời trừng to mắt.
Mấy người khác cũng hiện ra khó tin.
Thân thể tên này mạnh bao nhiêu mới có thể tiếp nhận ba lần công kích không xê dịch nửa phần!
– Tránh ra!
Lão giả cầm đao phẫn nộ quát:
– Lão hủ phải vận dụng sát chiêu!
Xoát!
Xoát!
Chín tên cường giả Hoa Oanh giới lúc này né ra cho hắn đầy đủ không gian.
Hô!
Cường giả cầm đao nâng lên bảo đao, chân long lực rót vào thân đao ánh sáng lấp lóe.
Cùng lúc đó, từng đầu hư ảnh mãnh thú xuất hiện sau lưng hắn hiện lên thế bách thú gào thét!
Đây là Chuẩn Thiên giai đao pháp, Bách Thú Cuồng Tiêu, ngưng tụ mãnh thú càng nhiều, uy lực càng mạnh.
Cường giả cầm đao thi triển đao kỹ, hóa thành trăm mãnh thú có thể thấy được đã lĩnh ngộ sâu vô cùng.
– Lý lão tức giận rồi!
– Một đao kia uy lực đạt tới 200 vạn trọng chân long lực lận.
Chín cường giả Hoa Oanh giới hâm mộ muốn chết.
Cảnh giới bọn họ giống nhau nhưng thực lực yếu hơn Lý lão, cũng bởi vì không có chí bảo Địa giai cao phẩm cùng Thiên giai vũ kỹ!
– Chém!
Đột nhiên, Lý lão phẫn nộ hô to, Phù Đồ Đao bỗng nhiên đánh xuống, đao khí ngưng tụ bách thú gào thét bay đến.
Cỗ khí thế này rất mạnh.
Nhưng thấy Vân Phi Dương cùng Thiên Tôn sơ kỳ chiến đấu động một tí ngàn vạn trọng bạo phát, võ giả Chư Giới nhất trí cho rằng, chiêu này quá yếu!
Oanh!
Cuối cùng, đao khí bách thú xông vào mang theo 200 vạn trọng, hung hăng chém vào trên thân Vân Phi Dương
Vù vù
Đao khí tứ tán, cuốn lên từng trận cuồng phong.
Nhưng cường giả Hoa Oanh giới đều trừng to mắt, bởi vì Main ta vẫn không động chút nào!
ể- Sao… Làm sao có thể? !
Hai con ngươi Lý lão đục ngầu lộ vẻ khó tin.
Vận dụng Chuẩn Thiên giai đao pháp lại không thể thương tổn hắn mảy may!
– Đả kích.
Trầm trọng đả kích!
Lý lão!
Một cường giả tỉnh táo lại, ngưng trọng nói:
– Kẻ này có chút tà dị, chúng ta cùng ra tay kích thương mang về Hoa Oanh giới!
– Tốt!
Lý lão đồng ý.
Lúc này, không phải tranh thắng bại.
Mà nên hanh chóng hoàn thành mệnh lệnh Giới Chủ bàn giao, mang kẻ này về Hoa Oanh giới, ép hỏi sinh mệnh hạt giống.
Xoát!
Xoát!
Mười Chí Tôn đại viên mãn ngưng tụ chân long lực đánh phía Vân Phi Dương.
Bành!
Bành!
Bành!
Ngũ thải tân phân năng lượng nổ tung, không ngừng lấp lóe trên màn sáng.
Rất nhiều võ giả nhíu mày.
– Tên này còn đang phá giải Thiên Tôn tháp, đối mặt mười Chí Tôn đại viên mãn oanh tạc, có thể gánh vác được sao?
– Khó mà nói.
Mọi người nhìn hăm chú.
Xuất phát từ biểu hiện lúc trước, bọn họ càng hy vọng Vân Phi Dương có thể gánh được.
Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể trình diễn chiến đấu càng đặc sắc, nếu không lưỡng Giới đại chiến cũng không còn ý nghĩa gì!
Không để bọn hắn thất vọng.
Đối mặt mười Chí Tôn đại viên mãn cuồng oanh loạn tạc, Vân Phi Dương mặc Thái Hư Bạch Kim chiến giáp, vẫn bất động như núi.
Giờ phút này, linh hồn hắn vẫn đang điên cuồng phóng thích, cưỡng ép thẩm thấu nội bộ Cửu Tôn Tháp, hoàn toàn không để mười Chí Tôn đại viên mãn trong lòng.
– Sao… Làm sao có thể…
Âu Dương Thương trốn trong Cửu Tôn Tháp hãi nhiên, hắn đã cảm giác được, Cửu Tôn Tháp bị linh hồn lực dần dần thẩm thấu.
Mà lạc ấn linh hồn của mình, đang ở vào thế bị động tuyệt đối, nếu như bị công phá đại biểu, mình mất đi quyền khống chế Thiên giai chí bảo!
Vì cái gì?!
Linh hồn lực hắn mạnh như vậy?!
Trong lòng Âu Dương Thương nộ hống.
Vốn cho rằng dựa vào tiềm lực sau cùng kích phát Thiên giai chí bảo bao phủ mình có thể hóa giải nguy cơ, từ đó chờ đợi cường giả Linh Vũ Giới đến giúp.
Hiện tại xem ra.
Đã không thể nào!
Tuyệt vọng, sụp đổ, các loại tâm tình phức tạp bao phủ trong lòng Âu Dương Thương.
Không giống Đệ Ngũ Truy Mệnh, hắn không có dũng khí tự bạo linh hồn!
Hoặc nói.
Còn chưa bị bức đến mức này.
…
Oanh!
Oanh!
Nổ tung bên tai không dứt.
Khu vực bị mười Chí Tôn đại viên mãn liên thủ oanh tạc lần nữa lọt vào đả kích, bụi đất tung bay.
Thời gian trôi qua.
Một khắc đồng hồ.
Hai khắc đồng hồ.
Cho đến sau nửa canh giờ.
Mười Chí Tôn đại viên mãn mới dừng lại, trán bọn họ xuất mồ hôi hột, có thể thấy được oanh tạc thời gian dài cũng rất mệt mỏi.
Nhưng.
Bụi đất kết thúc.
Vân Phi Dương vẫn xếp bằng tại chỗ, thân thể tán phát ánh sáng trắng nhàn nhạt, không nhúc nhích chút nào để bọn hắn tức thổ huyết.
Ông!
Nhưng vào lúc này, tòa tháp đột nhiên run lẩy bẩy, chợt hư không tiêu thất, Âu Dương Thương hiện ra trong tầm mắt.
Cường giả Thiên Tôn Cảnh, dù chịu trọng thương, cũng sẽ phát ra khí tức không giống với Chí Tôn.
Cho nên, mười Chí Tôn đại viên mãn thấy Âu Dương Thương, tâm thần chấn động, hoảng sợ nói:
– Thiên Tôn!
Võ giả cường đại như thế, tại sao lại chịu trọng thương?
Toà tháp cao kia đang bảo vệ hắn?
Vân Phi Dương thủy chung ngồi xếp bằng, chẳng lẽ đang phá giải?
Nghĩ đến đó.
Mười Chí Tôn đại viên mãn hít vào một hơi.
Bọn họ đoán được, Vân Phi Dương đã phá giải xong, như vậy nhất định là hắn đả thương Thiên Tôn!
– Mẹ!
– Tên này mạnh như thế?
Chợt nhớ tới, nhóm người mình oanh tạc nửa canh giờ, tên kia vẫn bình yên vô sự, tâm thần đột nhiên run rẩy, ánh mắt xuất hiện tia sợ hãi.
– Ta cho các ngươi nửa canh giờ thời gian chạy trốn.
– Đáng tiếc, các ngươi không trân quý, vậy mà đi oanh kích ta.
– Như vậy.
Vân Phi Dương đứng lên.
Hắn xoay người, mục quang lãnh lệ nhìn mười Chí Tôn đại viên mãn, đại thủ bỗng nhiên vung lên, lạnh lùng quát.
– Đều đi chết đi!
Hô!
Đệ nhị biến gia trì, lực lượng đạt tới 1300 vạn trọng hình thành khí lãng gào thét tuôn ra.
Một khắc này.
Mặt đất rung chuyển, không gian vỡ vụn.
Mười Chí Tôn đại viên mãn Hoa Oanh giới cảm nhận được cỗ khí tức kia, trong lòng dâng lên khí tức tử vong mãnh liệt, cuối cùng sợ hãi, tuyệt vọng bị khí lãng nuốt!