Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1145
Chương: Có Cưới Ta Hay Không?!
Vân Phi Dương còn sống chấn kinh Chư Giới cũng chấn kinh hai Giới Chủ.
Mà Trầm Tiểu Vũ ở vực ngoại chiến trường đang bạo tẩu đang chạy đến tự nhiên cũng nhìn thấy.
Khi nàng tận mắt nhìn thấy Vân Phi Dương từ trong đất bùn đứng lên, ánh mắt lấp lóe vẻ ngốc trệ, tiếp theo, nước mắt lăn dài.
Đây là vui vẻ kích động phát khóc.
Trầm Tiểu Vũ cực tốc vọt tới nhào vào trong ngực Vân Phi Dương, tựa như hài tử khóc lớn.
– Vân thúc, ta nghĩ rằng ngươi đã chết ô ô ô…
Ây.
Vân Phi Dương đang chuẩn bị giẫm Âu Dương Thương sững sờ ngay tại chỗ.
Sau khi ý thức được là Trầm Tiểu Vũ, kinh ngạc nói:
– Tại sao cô lại ở chỗ này?
– Ta vì cái gì không thể ở chỗ này?
Trầm Tiểu Vũ nâng đầu nhỏ, hai mắt đẫm lệ rưng rưng hỏi.
Hô!
Cửu Long thuộc tính quanh thân xuất hiện bộc lộ ra khí tức cường thế.
Trong lòng Vân Phi Dương giật mình.
Hắn có thể cảm giác được, Trầm Tiểu Vũ hiện tại phát ra khí thế không khác gì lúc mình còn ở thời kỳ đỉnh phong.
Mấy năm không gặp, thực lực cô gái nhỏ này đề bạt quá nhanh đi chứ.
Lúc mới thi đấu miễn cưỡng chiến thắng Lâm Dật Phong Khai Khiếu kỳ, cho tới bây giờ có thực lực giết Thiên Tôn.
Vân Phi Dương cho rằng mình đã đủ nghịch thiên.
Nhưng thực kém quá xa nếu so với Trầm Tiểu Vũ!
Vân Phi Dương từ trước đến nay rất có tự tin, nhưng giờ lại bị la lỵ Trầm Tiểu Vũ hung hăng đả kích một phen, nội tâm hiện ra cảm giác đắng chát.
Trầm Tiểu Vũ thủy chung nâng đầu nhỏ, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, nói:
– Nói chuyện đi!
– Ây.
Vân Phi Dương vội vàng cười nói:
– Ta chỉ kinh ngạc cô cũng tới vực ngoại chiến trường.
Trầm Tiểu Vũ hừ một tiếng.
– Cái kia…
Vân Phi Dương có chút lúng túng nói:
– Cô có thể xuống trước hay không?
Trầm Tiểu Vũ nhào vào trong ngực Vân Phi Dương, hai tay và hai chân ép chặt hắn, thật giống như một tiểu hài tử tinh nghịch leo lên đại thụ.
Nếu như đại mỹ nữ nhào tới như vậy, hắn khẳng định có điểm lâng lâng, thuận tay chiếm tiện nghi.
Nhưng Trầm Tiểu Vũ là hài tử.
Cứ như vậy ôm mình bị ngoại nhân nhìn thấy, há sẽ không bị cho rằng mình rất cầm thú!
Khoan hãy nói.
Võ giả Chư Giới thấy Trầm Tiểu Vũ nhào vào trong ngực Vân Phi Dương, thút thít đau thấu tim gan, khóe miệng đều co giật.
Bọn họ nhìn ra, loại thút thít này của Trầm Tiểu Vũ không phải xuất phát từ thân tình, mà chính là tình yêu nam nữ!
– Lợi hại.
– La lỵ nhỏ như vậy cũng dám xuống tay, quả nhiên là cầm thú a!
Trầm Tiểu Vũ chôn đầu trong ngực Vân Phi Dương, quệt miệng nói:
– Ta không xuống, ta muốn ôm ngươi!
Vân Phi Dương khổ sở nói,
– Đây là vực ngoại chiến trường, bên ngoài rất nhiều người nhìn đó.
Trầm Tiểu Vũ không quan tâm nói:- Nhìn thì nhìn chứ sao.
Vân Phi Dương co giật khóe miệng.
Trầm Tiểu Vũ dán trước ngực hắn lẩm bẩm.
– Vân thúc, ngươi biết không, khi ta nhìn thấy ngươi bị vụ nổ tác động đến, tim ta đau lắm.
– Thật kỳ quái, trước kia ta rất chán ghét ngươi, hiện tại sao quan tâm ngươi như vậy chứ.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Hắn rất muốn nói, mình dáng dấp đẹp trai nhưng vẫn cưỡng ép áp xuống, bởi vì một khi nói, khẳng định sẽ bị cô gái nhỏ này đánh một hồi.
Tên này không sợ trời không sợ đất, duy chỉ có sợ hai nữ nhân, đầu tiên là Bảo Lỵ, thứ hai chính là Trầm Tiểu Vũ.
– Ngươi nói…
Khuôn mặt Trầm Tiểu Vũ ửng đỏ, ấp úng nói:
– Ta có phải thích ngươi hay không?
Dát.
Thần sắc Vân Phi Dương ngốc trệ.
Tiểu ác này ma thích mình?
– Không có khả năng.
– Nói đùa cái gì!
Vân Phi Dương phủ quyết.
Dù sao, hắn là một người bình thường, dù tuổi Trầm Tiểu Vũ thật đã trưởng thành, nhưng vẫn không cách nào tiếp nhận thân thể hài tử loại này.
Chư Giới nghe Trầm Tiểu Vũ nói, nhao nhao nhìn Vân Phi Dương mà cùng thêm kêu trong lòng.
– Cầm thú!
Bất quá cũng bội phục hắn, vậy mà dụ tiểu nữ hài thần hồn điên đảo, tài tán gái cao siêu đến mức nào mới làm được đây.
Trầm Tiểu Vũ ngẩng đầu, cười nói:
– Ta gả cho ngươi, ngươi chính là con rể Trầm gia.
Ha ha ha.
Trầm Lận Nguyên ở ven hồ cười to.
– Phong đệ, Tiểu Vũ nha đầu này chủ động kìa.
Trầm Lận Phong lắc đầu thở dài.
– Con gái lớn không dùng được.
Trầm Lận Nguyên nói tiếp.
– Vân huynh đệ thiên tư phi phàm, thật xứng với Tiểu Vũ.
– Theo ta thấy, không bằng tìm thời gian định xuống hôn sự đi.
Trầm Lận Phong nói:
– Hôn sự Tiểu Vũ vẫn phải để phụ thân làm chủ, ta tuy làm cha lại không dám tự tiện chủ trương.
– Cũng đúng.
Trầm Lận Nguyên gật đầu.
Lại nói Vân Phi Dương.
Khi hắn nghe được Trầm Tiểu Vũ nói, toàn bộ da đầu đều run lên.
– Làm sao?
Trầm Tiểu Vũ dữ dằn hỏi:
– Ta gả cho ngươi, ngươi không vui?
Hô ——
Khí thế khủng bố bạo phát, chín con rồng lớn từ giữa không trung áp xuống, nhìn chằm chằm Vân Phi Dương.
Ý tựa như là ngươi không đồng ý, chín đầu rồng lập tức nuốt ngươi.
Ừng ực.
Vân Phi Dương nuốt một miếng nước bọt, nói:
– Nơi này là vực ngoại chiến trường, không phải địa phương nói chuyện cưới gả.
– Ta mặc kệ.
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Ngươi trả lời ta, có cưới ta hay không!
– Cái này…
Vân Phi Dương vừa mở miệng, chín con rồng lớn lần nữa áp xuống, mười tám con mắt lấp lóe ánh sáng thấu phát khí thế đáng sợ.
Uy hϊế͙p͙.
Trần trụi uy hϊế͙p͙!
Rất khó tưởng tượng, Vân Đại Tiện Thần luôn luôn không cần mặt mũi, vô sỉ đến cực hạn sẽ bị một cô gái bức bách như vậy!
Nếu như đổi lại Võ Giả khác, có nữ hài khủng bố như thế buộc mình cưới, khẳng định không chút do dự đồng ý.
Dù sao, đây là một bắp đùi to!
Quan trọng hơn là, la lỵ kia mặc dù hơi nhỏ tuổi, nhưng theo từ gương mặt xinh đẹp không khó đoán ra, sau khi lớn lên khẳng định sẽ trở thành đại mỹ nữ!
Có thực lực, có xinh đẹp.
Chuyện tốt như thế, đốt đèn lồng cũng không tìm ra!
– Nói đi
Trầm Tiểu Vũ áp sát.
Hô!
Cửu Long lần nữa bạo phát khí tức khủng bố.
Vân Phi Dương tiếp nhận uy hϊế͙p͙ như thế, lại cười khổ nói:
– Tiểu Vũ, cô trước tiên thu hồi chín con rồng này đi.
– Được.
Tâm thần Trầm Tiểu Vũ khẽ động.
Chín con rồng hóa thành lưu quang tan nhập vào thể nội, phong ấn tại chỗ sâu nhất, cảnh giới cũng trở về Chí Tôn sơ kỳ.
– Hô!
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi.
Hắn nhìn la lỵ trong ngực, chân thành nói:
– Thật muốn ta cưới cô?
– Đương nhiên.
Trầm Tiểu Vũ cũng rất nghiêm túc đáp.
Khi không có thấy Vân Phi Dương bị linh hồn nổ tung, nàng còn không biết gia hỏa đã từng bị chính mình đánh này trọng yếu như vậy.
Mà nhìn thấy hắn còn sống.
Nàng rất vui vẻ, vui vẻ đến rơi lệ.
Vân Phi Dương hơi chút cân nhắc, cực không tình nguyện nói:
– Được!
Hô!
Tiếng ngáy nhỏ nhẹ vang lên.
Trầm Tiểu Vũ trong ngực đã nhắm mắt lại thiếp đi.
Giải phong Cửu Long thuộc tính mang đến cho nàng thực lực kinh khủng, lần nữa trở về cơ thể sẽ lâm vào kỳ hư nhược.
– Uy?
Vân Phi Dương lắc lắc nàng.
Trầm Tiểu Vũ đang ngủ say nỉ non/
– Ta mệt lắm, ta muốn ngủ một giấc, đừng quấy rầy ta.
Vân Phi Dương cạn lời.
Bất quá.
Tâm cũng triệt để buông xuống.
Hắn ôm Trầm Tiểu Vũ vào trong ngực, nhìn về phía Âu Dương Thương, mục quang lãnh lệ nói:- Ngươi nên lên đường.
Hô!
Bỗng nhiên nhấc chân, ngưng tụ lực lượng mạnh mẽ, hung hăng đạp xuống.