Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1144
Chương: Tại Sao Ngươi Còn Sống!
Trầm Tiểu Vũ giận.
ể ẩ ấ ế ểHiện tại, nàng đã triệt để bạo tẩu thấu phát khí tức cường thế, có thể so với Thiên Tôn đại viên mãn!
Đây là phi thường khủng bố.
Phải biết.
Cấp độ Thiên Tôn đại viên mãn này đã là tầng thứ phi thường cao trong Chư Giới.
Dựa theo hệ thống cảnh giới Thần Giới mà tính.
Có thể so với Thần Quân đỉnh phong, tuyệt không kém gì Vân Phi Dương thời kỳ đỉnh phong!
Vực ngoại chiến trường từ lúc sinh ra đến nay trải qua vô số lần Giới chiến, chưa từng xuất hiện qua cường giả cấp bậc như thế.
Khó trách.
Lúc có cường giả từ màn sáng suy đoán ra thực lực Trầm Tiểu Vũ sẽ biểu hiện khiếp sợ.
Võ giả Chư Giới cấp thấp tuy khó đoán ra thực lực Trầm Tiểu Vũ nhưng không gian vỡ nát đủ để hiểu rõ, thực lực nàng này đáng sợ bực nào!
– Trơi ơi, không nghĩ tới Tiểu Thần Giới lại còn cường giả đáng sợ như thế!
– Vân thúc?
– Là Vân Phi Dương sao?
– Xong, xong, võ giả Linh Vũ Giới ở vực ngoại chiến trường khẳng định không may!
Mọi người nhao nhao mặc niệm vì võ giả Linh Vũ Giới.
Dù sao, trên khuôn mặt nữ nhân kia phủ đầy sát cơ, nếu nàng động thủ, sợ rằng sẽ như hòn đá ném vỡ bầu trời, khắp nơi vỡ nát!
– Phiền phức.
Vẻ mặt Vũ Giới Giới Chủ Linh nghiêm túc.
Hắn từ khí tức TrầmTiểu Vũ phát ra cảm nhận được, nàng này khẳng định có quan hệ với cường giả lúc trước nói một chữ lăn đã chấn vỡ linh hồn của mình!
Nếu như đại khai sát giới.
Mấy chục vạn võ giả Linh Vũ Giới ở vực ngoại chiến trường chắc chắn bị diệt!
– Đáng giận!
Giới Chủ Linh Vũ Giới nắm tay nói:
– Không nghĩ tới, giết một Vân Phi Dương sẽ trả đại giới thảm như vậy!
Tổn thất một Thiên Tôn, đã để hắn rất đau lòng, lại thấy mấy chục vạn võ giả sắp vẫn lạc, điều này quả nhiên là đả kích tàn khốc.
Không có cách nào.
Hắn không thể tiến vào vực ngoại chiến trường.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Trầm Tiểu Vũ phát cuồng cực tốc bay về hướng khu vực giao chiến.
Vui vẻ nhất.
Khẳng định là Tiểu Thần Chủ.
Vân Phi Dương chết, dòng chính Trầm gia bạo tẩu đồ sát võ giả Linh Vũ Giới.
Như vậy, lần Giới chiến này có thể chuyển bại thành thắng.
Ông!
Đột nhiên, trên bầu trời Chư Giới lấp lóe lưu quang, màn sáng vỡ vụn kia lần nữa xuất hiện.
Hình ảnh trận pháp trong chiến trường vực ngoại có công năng tự mình khôi phục, dù bị linh hồn tự bạo phá hủy vẫn lần nữa tái tạo sau một đoạn thời gian.
Màn sáng khôi phục!
Mọi người vội vàng nhìn lại.
Mà khi bọn hắn thấy khu vực Vân Phi Dương cùng Thiên Tôn giao chiến đều há to mồm.
Trong màn sáng.
Một hố sâu chừng năm trăm dặm hiện ra, không gian xung quanh triệt để vỡ vụn.
Hư không loạn lưu thổi không kiêng nể gì khiến cho phiến khu vực này thấu phát khí tức âm trầm nồng đậm.
Đây chính là Thiên Tôn sơ kỳ tự bạo linh hồn, vài trăm dặm đều bị triệt để phá hủy.
Không chút khoa trương.
Khu vực linh hồn tự bạo oanh tạc, mặc kệ có bao nhiêu người, chỉ cần cảnh giới không có đạt tới tầng thứ Thiên Tôn khăng định nát bét.
– Thật đáng sợ!
– Lực lượng khủng bố đến mức nào mới có thể gây ra như thế đây!
Võ giả Chư Giới ngỡ ngàng.
Nói thật.
Đây cũng nhờ không gian bích lũy vực ngoại chiến trường đủ cường đại.
Đổi lại vị diện yếu, dưới đại bạo tạc, khẳng định phân mảnh trong nháy mắt.
– Mau nhìn!
Có người hoảng sợ hô.
Mọi người nhìn về phía màn sáng .
Liền thấy bùn đất run run, Âu Dương Thương máu me khắp người leo ra, suy yếu nằm trên mặt đất.
Đệ Ngũ Truy Mệnh tự bạo linh hồn, tuy hắn sớm chạy trốn nhưng ở vào khu vực trung tâm vụ nổ, bị tạc trọng thương.
Hô ——
Âu Dương Thương suy yếu thở phì phò nhưng trong lòng tràn ngập may mắn, may mắn mình còn sống!
Chỉ là.
Nghĩ đến Vân Phi Dương vậy mà bức Đệ Ngũ Truy Mệnh tự bạo linh hồn, nội tâm lại xuất hiện sóng to gió lớn.
– Tiểu tử.
– Để một Thiên Tôn chôn cùng ngươi, ngươi chết cũng oanh oanh liệt liệt đi.
Âu Dương Thương cười lạnh trong lòng.
Hắn cũng nhận định.
Tiểu tử kia hẳn phải chết không nghi ngờ.
Dù sao, mình cách Đệ Ngũ Truy Mệnh hơn mười dặm đều bị tạc trọng thương.
Tên kia gần trong gang tấc.
Nghênh đón nổ tung có thể so với Thiên Tôn trung kỳ, khẳng định tan xương nát thịt!
Nhưng.
Vào lúc này, nơi xa truyền đến tiếng bùn đất vỡ tan, thần sắc Âu Dương Thương nao nao.
Hắn nỗ lực quay đầu nhìn theo phương vị âm thanh, chỉ thấy trong khu vực hố sâu bùn đất dần dần vỡ vụn.
Một màn này.
Võ giả Chư Giới cũng nhìn thấy.
Xoát!
Đột nhiên, dưới vạn chúng chú mục, một bàn tay vươn ra từ bùn đất, ngón tay cùng cổ tay có ánh sáng trắng lấp lóe.
Dát.
Mọi người ngừng hô hấp.
Xoát!
Lại có một cánh tay nhô ra từ trong đất bùn.
Dần dần, Bạch Kim chiến giáp lấp lóe ánh sáng hiện ra trong mắt thế nhân.
Cuối cùng.
Bạch kim chiến giáp thẳng đứng lên, Vân Phi Dương tóc tím lộn xộn, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
– Má ơi!
– Hắn hắn còn sống!?
– Làm sao có thể!
Cường giả Chư Giới trợn tròn mắt kém chút không đứng vững thân thể.
Tiểu Thần Chủ vốn rất vui vẻ lại thấy Vân Phi Dương leo ra từ trong đất, đứng bật dậy cả kinh hô.
– Hắn vậy mà không chết!
Đồng dạng chấn kinh.
Còn có Giới Chủ Linh Vũ Giới.
Mà khi thấy Vân Phi Dương đứng lên, hắn tý nữa đã tức phun ra một ngụm máu.
Tổn thất một Thiên Tôn.Tên kia vẫn sống, thực đả kích người!
Vâng.
Vân Phi Dương còn sống, không chết.
Thậm chí khi hắn đứng lên, ổn định thân thể, trên mặt mỉm cười, giống như không việc gì.
Đây là mặt ngoài.
Tiếp nhận nổ tung có thể so với Thiên Tôn trung kỳ.
Kinh mạch trong thân thể Vân Phi Dương bị chấn động hao tổn, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Cũng may tái tạo Thái Hư Bạch Kim chiến giáp toàn diện, nếu không, đối mặt loại nổ tung này, ta chỉ sợ đã chết.
Vân Phi Dương âm thầm may mắn.
Thái Hư Bạch Kim chiến giáp tại thân để hắn tiếp nhận oanh tạc gần với Thiên Tôn trung kỳ vẫn bình yên vô sự,
Bất quá.
Vân Phi Dương nói thầm:
– Chống được Thiên Tôn tự bạo linh hồn, năng lượng phòng ngự trong chiến giáp cũng hao phí gần như tám thành.
Phòng ngự Thái Hư Bạch Kim chiến giáp khủng bố đến từ năng lượng Thần lực ẩn chứa bên trong.
Thần lực tiêu hao, lực phòng ngự giảm mạnh.
Một chút chắc phải trở về đại lục, vào pháp bổ sung một phen.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
Xoát!
Hắn thi triển thân pháp, xuất hiện trước mặt Âu Dương Thương trọng thương.
– Tại sao ngươi còn sống?
Âu Dương Thương hoảng sợ hỏi.
– Rất kỳ quái?
Vân Phi Dương cười hỏi ngược lại.
Khóe miệng võ giả Chư Giới co giật.
Bọn họ hận không thể cùng một chỗ rống to:
– Đúng, rất quái đó cha nội!!
Đạp!
Vân Phi Dương giơ chân lên, giẫm trên mặt Âu Dương Thương, cười nhạt nói:
– Thiên Tôn cũng chỉ để cho ta giẫm.
Phốc!
Âu Dương Thương phun ra một ngụm máu.
Đường đường Thiên Tôn lại bị giẫm trên mặt, loại đả kích này rất trí mạng.
Xoát!
Vân Phi Dương lần nữa giơ chân lên.
Mà khi hắn đang chuẩn bị đạp xuống, bỗng cảm thấy một cỗ khí tức khủng bố từ đằng xa cuốn tới.
Thật mạnh!
Vân Phi Dương giật mình.
Hắn chuẩn bị ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân thể nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện trong tầm mắt, nhào vào trong lồng ngực của mình.
– Vân thúc, ta cho rằng ngươi đã chết ô ô ô…!