Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1139
Chương: Tông Chủ, Đệ Tử Tới Chậm
Thanh âm Vân Phi Dương, được bọn người Cuồng Ngạo Thiên nghe được, cũng được võ giả đang vây khốn sơn động nghe.
– Là Vân Phi Dương!
Ánh mắt mọi người hãi nhiên.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã nghe nói chiến tích Vân Phi Dương, coi hắn như sát thần.
– Tông Chủ?
– Là ai?
Võ giả Linh Vũ Giới mờ mịt.
Bọn họ khẳng định nghĩ không ra nhóm người trong động bị mình kích thương chính là Tông Chủ trong miệng Vân Phi Dương nói tới!
– Đừng chậm trễ thời gian.
– Nhanh chóng động thủ giải quyết!
Nghe được âm thanh Vân Phi Dương, võ giả Linh Vũ Giới có chút sợ hãi, muốn nhanh xong việc sau đó trở về Thiên Hùng Thành.
– Tên kia đã tinh bì lực tẫn (*), mọi người cùng nhau tiến lên, loạn quyền đánh chết hắn!
*: Kiệt sức
Có người đề nghị.
– Tốt!
Rất nhiều võ giả đồng ý.
Hô!
Hô!
Trong khoảnh khắc, mấy trăm võ giả cùng bạo phát vũ kỹ mạnh nhất ngưng tụ khí lãng cường đại.
Đối mặt cỗ lực lượng này, trong con ngươi A Tu La phát ra tia lạnh lùng, chỉ có thể dùng thânthể đón đỡ.
Dù sao, ác chiến mấy tháng, năng lượng trong cơ thể hắn sớm đã tiêu hao hầu như không còn.
Bành!
Tiếng vang truyền đến.
A Tu La bị rất nhiều vũ kỹ oanh trên người lui mấy bước, bắp thịt vỡ tan, máu tươi chảy ròng.
– Vân Phi Dương.
Ổn định thân thể, chịu đựng kịch liệt đau nhức, A Tu La nói thầm:
– Ta chỉ có thể làm được cỡ này thôi.
– Tên này sắp không được!
Mọi người cùng nhau xông lên!
Hô!
Lực lượng mạnh mẽ lần nữa hình thành, ngang nhiên đập tới, A Tu La đã sớm là nỏ mạnh hết đà, vẫn thủ trước động.
Tại Cuồng Nhân Cốc.
Hắn từng nói qua, muốn bảo vệ Cuồng Ngạo Thiên.
Cho nên dù có chết cũng không thể lui ra phía sau một bước!
Đáng tiếc.
Từ mảnh đất thí luyện, từng lấy linh hồn gặp mặt Vân Phi Dương một lần, đến nay không thể gặp nhau, quả thật để nhân sinh đáng tiếc.
– Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên
Tử vong sắp đến, A Tu La nhớ tới câu nói Vân Phi Dương từng nói kia.
– Chết.
– Có lẽ cũng là đạo pháp tự nhiên đi.
Tại thời khắc lực lượng cường đại đột kích, khóe miệng A Tu La hơi hơi giương lên, hiện ra vẻ mỉm cười.
– Đáng giận!
Cuồng Ngạo Thiên cùng bọn người Tả Tư Âu phẫn nộ, nhưng thương thế quá nặng, khó có thể động đậy.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt…
Hô!
Đột nhiên, một cỗ khí tức kinh khủng đáng sợ tựa như như sóng biển từ ngoài động hiện lên, bên trong phát ra tức giận ngập trời.
– Tứ sư đệ!
Đậu Tất hưng phấn hét lớn.
Cuồng Ngạo Thiên cùng Tả Tư Âu ngốc trệ.
Bởi vì cỗ khí tức quen thuộc kia không chỉ thấu phát lửa giận còn bộc lộ ra sự cường thế.
Cái loại cảm giác này.
Thật giống như Chí Tôn? Hoặc là Thiên Tôn?
Nghĩ đến đó.
Cuồng Ngạo Thiên cùng Tả Tư Âu nín thở, ánh mắt hiện ra khó tin.
Từ thiên tài thi đấu kết thúc chia cách cho đến hôm nay có mấy năm, vì sao tên này lại có khí thế cường đại như thế?
Oanh!
Ngay tại thời khắc hai người suy nghĩ, ngoài động truyền đến một tiếng nổ vang dao động, khí lãng cường đại chấn vỡ động khẩu, bụi đất bao phủ khắp nơi.
– Phi phi.
Ba người Đậu Tất phun ra cát bụi trong miệng.
Bọn họ tĩnh mắt nhìn lại, chỉ thấy sơn động đã vỡ ra, mình bại lộ bên ngoài.
Sau một khắc.
Từng người trợn to hai mắt.
Bởi vì phía trước trăm trượng có một cái hố sâu cự đại, trong trung ương hố, Vân Phi Dương nắm một võ giả đang sắc mặt dữ tợn.
Mặt đất vỡ vụn bốn phía.Mấy ngàn võ giả Linh Vũ Giới vây khốn sơn động đều ngã trên mặt đất, thất khiếu chảy máu mà chết!
Phù phù.
A Tu La ngã xuống.
Tuy đợt lực lượng thứ hai đánh tới tán loạn, nhưng hắn cuối cùng kiệt sức ngã xuống.
Bất quá.
Thời khắc hôn mê cũng đã xuyên thấu qua tầm mắt nhìn thấy người trẻ tuổi kia.
Hình ảnh lại trở lại thời điểm bọn người Cuồng Ngạo Thiên suy đoán thực lực Vân Phi Dương.
Hô!
Lực lượng khủng bố đáng sợ, từ trên trời giáng xuống.
Rất nhiều võ giả đang ngưng tụ vũ kỹ oanh sát A Tu La hãi nhiên thất sắc.
Trong lòng bọn họ trong nháy mắt dâng lên khí tức tử vong mãnh liệt!
Xoát!
Mọi người run rẩy, ngẩng đầu nhìn lại liền thấy một nam tử anh tuấn uy vũ đang lướt đến trên không trung.
Hô!
Cùng lúc đó, chân long lực hình thành hóa thành một đại thủ.
Là cỗ khí tức này để bọn hắn ngửi đến mùi vị tử vong!
– Không…
Võ giả Linh Vũ Giới hoảng sợ la to.
Oanh!
Đại thủ vô tình áp xuống, nhất thời chấn động phiến khu vực này đến vỡ nát.
Toàn bộ mấy ngàn võ giả Linh Vũ Giới ngã xuống, không một ai ngoại lệ!
Võ giả Chư Giới thấy một màn này cũng không có bất kỳ chấn kinh gì.
Dù sao, lấy thực lực tên kia, dù phía dưới đứng 10 ngàn võ giả cũng có thể miểu sát.
Chỉ là.
Để bọn hắn ngoài ý muốn.
Cửa sơn động và võ giả trong sơn động cách nơi bị oanh tạc chỉ có trăm trượng lại bình yên vô sự.
Điều này đại biểu cái gì?
Điều này đại biểu, Vân Phi Dương chưởng khống lực lượng đến cực hạn, có thể oanh sát mục tiêu đồng thời không tác động đến người khác.
– Quá lợi hại!
– Tên này khẳng định sẽ giết vào Vạn Giới Thiên Kiêu Bảng!
Lại nói Vân Phi Dương.
Khi hắn rơi xuống, giết chết mấy ngàn tên võ giả, nhẹ nhàng nâng đầu võ giả Linh Vũ Giới, lạnh lùng nói:
– Ngươi có thể chết.
Huyết Chiến Hạp Cốc.
Vân Phi Dương cũng không biết vị trí.
Cho nên thời điểm chạy tới thuận tay bắt một võ giả Linh Vũ Giới, cưỡng ép vơ vét trí nhớ, lúc này mới biết được.
Bành!
Tên võ giả kia bị cưỡng ép vơ vét trí nhớ, thần chí đã sớm không rõ, nhất thời bạo thể mà chết.
Xoát!
Thân hình Vân Phi Dương lóe lên, xuất hiện tại sơn động vỡ vụn, cũng không có đi để ý tới A Tu La đã hôn mê.
Dù sao.
Năm đó tại thí luyện mảnh đất, tiếp nhận khảo nghiệm hắn lưu lại chỉ nghe âm thanh, cũng chưa thấy qua bản tôn.
– Tứ… tứ sư đệ
Vân Phi Dương vừa đi vào, Đậu Tất suy yếu la lên.
Nhìn thấy Tông Chủ, Trưởng lão cùng ba vị sư huynh bị thương, trong ánh mắt Vân Phi Dương phát ra sát khí dày đặc nhưng cũng vạn phần tự trách lên tiếng.
– Tông Chủ, đệ tử tới chậm.
Xoát!
Khi nói chuyện, sinh mệnh lực tinh thuần xuất hiện bao phủ quanh thân mấy người.
Thương thế bọn người Cuồng Ngạo Thiên nguyên bản rất nghiêm trọng, trong thời gian cực ngắn thì kinh mạch đã được khôi phục, thống khổ dần biến mất, khôi phục như lúc ban đầu!
Cái này…
Năm người trợn tròn mắt.
Thương thế bọn họ, chính bọn hắn rõ ràng.
Dù có thuốc chữa thương cũng phải cần mười ngày nửa tháng mới có thể khỏi hẳn.
Chưa từng nghĩ tới trong vòng mấy hơi hít thở đã khỏi hẳn.
– Tông Chủ, xin yên tâm.
Mục quang Vân Phi Dương lãnh lệ nói:
– Linh Vũ Giới Thương tổn các ngươi, Vân Phi Dương ta tất để bọn hắn trả đại giới.
Đại giới gì.
Vây khốn Thiên Hùng Thành, huyết tẩy Thiên Hùng Thành!
Cuồng Ngạo Thiên cũng không biết ý nghĩ trong lòng Vân Phi Dương.
Thương thế khỏi hẳn, đứng lên, chỉ A Tu La ngã trên mặt đất nói:
– Nhanh cứu bạn ngươi.
– Bạn ta?
Vân Phi Dương hoảng hốt.
Thấy hắn biểu lộ như thế, Cuồng Ngạo Thiên rất không hiểu hỏi.
– Hắn gọi A Tu La, các ngươi không biết nhau?
– A Tu La?
Vân Phi Dương biến sắc, cả kinh hô.
– Là hắn!