Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1110
Chương: Ở Trước Mặt Ta, Ngươi Không Có Tư Cách Nói Chuyện
Dùng Phấn Khởi hào trải qua hơn nửa tháng.
Vân Phi Dương rốt cục về đến Tiểu Thần Giới, xuất hiện giữa bầu trời, la lớn:
– Vân Phi Dương ta đã trở về!
Trước khi đi, thực lực hắn chỉ có Phân Nguyên kỳ, bạo phát Thần kỹ mới có thể hàng phục Chí Tôn sơ kỳ như Hứa Lịch Thái.
Trở về đạt tới Hóa Thần cảnh Quy Tông kỳ tầng chín, giết Chí Tôn hậu kỳ dễ như trở bàn tay.
Nếu như vận dụng Thần kỹ, bên trong Chí Tôn cảnh, không ai có thể địch!
Đây là cái gì?
Đây là Vương giả trở về như ý nghĩa!Nhưng.
Vân Phi Dương vừa xuất hiện trên bầu trời Tiểu Thần Giới, không được rất nhiều võ giả hoan nghênh, mà để họ chửi ầm lên!
– Mẹ kiếp, là Vân Phi Dương!
– Gia hỏa đáng giận này còn có mặt mũi trở về!
– Không phải hắn, Tiểu Thần Giới chúng ta làm sao khai chiến với Linh Vũ Giới, làm thế nào có thể chết nhiều võ giả như vậy!
Mọi người nhìn về phía Vân Phi Dương, từng người nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn thịt, uống máu hắn!
Tức giận nhất.
Vẫn là Tiểu Thần Chủ .
Khi hắn thấy Vân Phi Dương xuất hiện, vội vàng đứng lên, song quyền nắm chặt, ánh mắt phát ra sát cơ hận không thể một chưởng vỗ ra ngoài chém kẻ này thành muôn mảnh!
Dù sao, phát triển Tiểu Thần Giới mới có vạn năm, vì hắn chọc Linh Vũ Giới để lưỡng giới khai chiến, ngắn ngủi mấy tháng đã có ngàn vạn võ giả vẫn lạc!
– Chủ thượng!
Tả sứ vội vàng ngăn lại.
– Không được xúc động!
Giết Vân Phi Dương rất đơn giản, nhưng đã ước hẹn Trầm gia trăm năm, chỉ cần xuất thủ sẽ đắc tội Long Hồn Chiến Đế!
Lúc trước Vạn Thế đại lục.
Long Hồn Chiến Đế chiếm hữu Trầm Lận Phong, hô một chữ lăn đem chấn vỡ hình ảnh linh hồn Linh Vũ Giới Chủ vẫn rõ mồn một trước mắt!
– Đáng giận!
Tiểu Thần Chủ áp chế xúc động giết Vân Phi Dương, căm hận nói:
– Chẳng lẽ, cứ như vậy mặc kẻ này!
Có năng lực giết hắn nhưng bởi vì kiêng kị Trầm gia không thể giết hắn, đây là một loại tra tấn rất thống khổ.
Tả sứ nói:
– Theo tin tức lão hủ nhận được, Linh Vũ Giới Chủ đã bỏ ra 2000 vạn linh thạch tiền thưởng đuổi giết hắn.
– Chỉ cần đi vào vực ngoại chiến trường, chắc chắn sẽ bị vô số cường giả Linh Vũ Giới vây giết, mà chết trong tay người khác không có quan hệ gì với Chủ thượng.
Tiểu Thần Chủ nghe vậy, đồng ý gật đầu, nhưng lại có chút lo lắng.
– Kẻ này sẽ tham chiến sao?
Tả sứ nói.
– Tông Chủ Cuồng Tông và đệ tử đã tiến vào vực ngoại chiến trường mấy tháng, đến nay không rõ sống chết.
– Nếu kẻ này để ý tông môn của mình thì ta nghĩ không cần chủ thượng ra mặt, chính hắn cũng sẽ chủ động tham chiến.
– Trừ phi.
Tả sứ lại nói:
– Hắn không quan tâm sinh tử Tông chủ và các sư huynh mình.
Lại nói Vân Phi Dương.
Khi hắn nghe rất nhiều võ giả phía dưới chửi rủa, rồi nhìn thấy bầu trời xuất hiện tám mặt hình ảnh màn sáng đãđoán ra, lưỡng giới chi chiến đã mở.
Thế mới đúng nè.
Lão tử tạm thời không có năng lực diệt Tiểu Thần Giới báo thù cho Thần Giới, lại có thể mang đến cho nó vô tận phiền phức.
Tâm tình Vân Phi Dương thư sướng bay về phía Cuồng Nhân Cốc, cuối cùng rơi vào trong thành.
Nhưng.
Còn chưa tiến vào phủ đệ Cuồng Tông đã thấy Cuồng Tinh Đinh Nhiễu vội vã chạy đến, hô:
– Phi Dương, ngươi có thể trở về!
Võ giả Tiểu Thần Giới đều căm hận Vân Phi Dương, nhưng duy chỉ có võ giả Cuồng Nhân Cốc không có bất cứ ý kiến gì, dù sao, tất cả mọi người đều ở trong một tòa thành, không có xem như ngoại nhân.
– Làm sao?
Vân Phi Dương hỏi.
“Hô!”
Đinh Nhiễu dừng lại, thở hổn hển nói:
– Sáu tháng trước, Cuồng Tông chủ mang theo Tả trưởng lão và ba vị sư huynh của ngươi đầu tiên tiến vào vực ngoại chiến trường!”
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Đinh Nhiễu nói tiếp.
– Là Tiểu Thần Chủ ra lệnh, nói để Cuồng Tông đi đầu xuất chiến đền bù tội của ngươi.
– Mẹ kiếp!
Vân Phi Dương phẫn nộ không thôi.
Mặc dù chỉ vội vàng nhìn tám mặt hình ảnh màn sáng nhưng có thể phán đoán, võ giả chiến đấu đều ở tầng thứ Hóa Thần cảnh.
Tông Chủ còn có thể chịu nổi, nhưng Trưởng lão và ba vị sư huynh đi vào, chắc chắn nguy hiểm trùng điệp!
– Cuồng Tông chủ tiến vào vực ngoại chiến trường ngày thứ sáu đã gặp số lớn cường giả Linh Vũ Giới, sau một phen ác chiến…
Đinh Nhiễu không nói tiếp, ánh mắt phát ra một tia bi thương.
Vân Phi Dương nắm cổ áo hắn, kéo đến bên người, cả giận nói:
– Nói!
Đinh Nhiễu khổ sở nói:
– Bị một võ giả cứu đi, đến nay sống chết không rõ.
– Đáng giận!
Vân Phi Dương lửa giận ngập trời, hỏi.
– Làm sao tiến vào vực ngoại chiến trường!
Trong khu vực Tiểu thần giới.
Một tòa trận pháp lấp lóe lưu quang, mà đó chính là trận pháp thông hướng vực ngoại chiến trường.
Giờ khắc này.
Gia tộc và tông môn đến từ các thành trì, mấy vạn võ giả đã chạy tới. Bên trong, có Linh Tiêu Phái, Liệt Diễm Tông, Lưu Vân Cốc các Nhất lưu tông môn.
Muốn nói phong quang nhất không thể nghi ngờ là Trần Linh Ấn, bởi vì hai tháng trước, thuận lợi bước vào Chí Tôn.
– Chúc mừng Trần trưởng lão đột phá Chí Tôn!
Tông Chủ Liệt Diễm Tông Liệt Như Hỏa chắp tay nói.
– Khách khí, khách khí.
Trần Linh Ấn cười đáp, quanh thân toát ra Chí Tôn khí tức tựa như hạc giữa bầy gà.
Tâm lý Liệt Như Hỏa và Hướng Thương Thiên rất đắng chát, dù sao, Linh Tiêu Phái sinh ra một Chí Tôn, tuyệt đối đứng đầu thập đại tông môn.
– Chư vị.
Trần Linh Ấn nói:
– Thực lực võ giả Linh Vũ Giới quá mạnh, chúng ta tiến vào trong thì nên liên hợp lại mớicó thể thu được càng nhiều công huân.
– Không sai.
Liệt Như Hỏa và Hướng Thương Thiên đồng ý.
Bọn họ hiểu rõ, lấy lực lượng của mình, tiến vào vực ngoại chiến trường, không ôm cùng một chỗ, kết cục chỉ có chết.
– Trần trưởng lão!
Có người nói:
– Lần này tiến về vực ngoại chiến trường, chúng ta nguyện làm thiên lôi sai đâu đánh đó của ngươi thiên!
– Đúng!
Các tộc trưởng chuẩn nhất lưu gia tộc phụ họa.
Có thể ôm bắp đùi một tên Chí Tôn tiến vào vực ngoại chiến trường, chí ít sẽ an toàn hơn.
Trần Linh Ấn nhìn về phía Liệt Như Hỏa và Hướng Thương Thiên nói:
– Vị hai ý như thế nào?
Hai người Liệt Như Hỏa liếc mắt nhìn nhau, lúc này chắp tay nói:
– Nguyện ý nghe theo Trần trưởng lão an bài.
– Được.
Trần Linh Ấn nói:- Chư vị đã tín nhiệm lão hủ, như vậy, lão hủ sẽ không chối từ, đợi trận pháp mở ra, theo ta cùng một chỗ tiến vào vực ngoại chiến trường!
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, bầu trời nơi xa, một đạo lưu quang cực tốc bay đến, rơi xuống phía trước mọi người.
Khi màn sáng tan hết, mọi người chỉ thấy một nam tử anh tuấn uy vũ đứng trước trận pháp, trong ánh mắt phát ra tia lạnh lùng.
– Vân Phi Dương!
Mọi người cả kinh hô.
Trần Linh Ấn nắm chặt song quyền, hận ý đầy bụng.
Thực ra, hắn có thể càng nhanh chóng đột phá đến Chí Tôn, nhưng trong thi đấu thiên tài, mắt thấy Vân Phi Dương biểu hiện cường hãn, tâm linh bị trọng thương, kém chút hình thành tâm ma.
Tuy nhiên sau cùng vẫn hóa giải, nhưng mà chậm trễ gần nửa năm.
– Hửm?
Vân Phi Dương ổn định thân thể, quay lại nhìn về phía Trần Linh Ấn đang đầy rẫy hận ý, lạnh lùng nói:
– Rác rưởi.
Trần Linh Ấn nghe vậy, phẫn nộ quát:
– Tiểu tử, ngươi muốn chết!
“Hô!”
Đang nói chuyện, khí tức Chí Tôn bạo phát, đấm ra một quyền ngưng tụ gần như 10 vạn chân long lực!
– Chí Tôn đây sao?
– Quá mạnh!
Liệt Như Hỏa và Hướng Thương Thiên – hai Hóa Thần cảnh đại viên mãn thấy lực lượng mạnh hơn mình gấp bội, không ngừng hâm mộ.
Nhưng.
Vân Phi Dương nhấc tay, tuỳ tiện bóp nát lực lượng đang gào thét mà đến, cũng đấm tới một quyền, lạnh nhạt nói:
– Lão cẩu, ở trước mặt ta, ngươi không có tư cách nói chuyện.
“Hô!”
Lực lượng kinh khủng nổ bắn đến trùng điệp đánh vào ngực Trần Linh Ấn, đánh hắn bay ra xa trăm trượng, máu tươi cuồng phún rơi trên mặt đất.
Bọn người Liệt Như Hỏa thấy thế đều trừng to mắt, trong lòng kinh hãi không thôi.