Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1097
Chương: Lăn Xuống
Âm Dương nhị lão tình cảm thâm hậu.
Vân Phi Dương bóp chết Dương Khuy khiến cho Âm Khuy lựa chọn tự bạo linh hồn.
Một tên Chí Tôn hậu kỳ tự bạo linh hồn, uy lực phi thường khủng bố, chí ít, những Chí Tôn đó đại viên mãn núp phía xa không ai dám ngạnh kháng.
Bọn họ không dám.
Vân Phi Dương dám.
Không chỉ có vì bảo vệ Phấn Khởi hào.
Còn muốn thử xem hóa kim thân ủa mình đến cùng có thể chống đỡ Chí Tôn hậu kỳ tự bạo linh hồn hay không.
Trên đời này.
Chỉ có Vân Phi Dương dám tìm đường chết như thế!
Như ước nguyện của hắn.
Linh hồn Âm Khuy thiêu đốt hoàn tất, sau đó câu Chân Long hạch thông đan điền, thân thể tản mát ra ánh sáng sau cùng, cuối cùng ầm vang nổ tung.
Lực trùng kích khủng bố, xông nát Thần lực bình chướng lan ra phương viên vài trăm dặm.
Cũng may, dù Thần lực bình chướng không thể hóa giải hết lực lượng tự bạo linh hồn, nhưng dư uy còn lại chỉ thổi bay Phấn Khởi hào ra ngoài.
– Vậy mà để phòng ngự kết giới triệt tiêu lực lượng linh hồn tự bạo!
– Tên kia tiếp nhận tất cả năng lượng!
– Chí Tôn hậu kỳ tự bạo linh hồn, uy đủ sức để đánh sấp Chí Tôn đại viên mãn, hắn chắc đã trở thành xác không hồn.
Mọi người nghị luận.
Nhận định Vân Phi Dương hẳn phải chết không nghi ngờ.
– Linh Lung.
Tông Hoài theo sát đi tới, cười nói:
– Tiểu tặc đùa giỡn nàng đã chết.
Mê Tung tiên tử nở nụ cười xinh đẹp, nói:
– Cám ơn Tông thiếu.
Mỹ nhân nở nụ cười khiến cho Tông Hoài lâng lâng, hắn ưỡn ngực nói:
– Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến.
Võ giả xung quanh nghe vậy, khóe miệng hơi rút.
Hai thủ hạ Chí Tôn hậu kỳ, một chết một tự bạo linh hồn trong miệng hắn lại trở thành tiện tay mà làm.
Tán gái dốc hết vốn liếng a!
Nói thật.
Cường giả Chí Tôn.
Dù ở vị diện nào đều là lực lượng đỉnh phong.
Đừng nói chết hai người, coi như thụ thương cũng có thể để rất nhiều đại gia tộc, đại thế lực thương yêu không dứt.
Mê Tung tiên tử nói:
– Tông thiếu, chờ trận pháp bị loại trừ, hai người chúng ta kết bạn tiến vào được chứ?
Nữ nhân này rất thông minh.
Nàng hiểu được sử dụng ưu thế của mình để mê hoặc người theo đuổi.
Đương nhiên.
Cũng cần phải tận lực giữ khoảng cách.
Nói đơn giản, cùng mình người theo đuổi bảo trì mập mờ như có như không, dạng này mới có thể chưởng khống tốt hơn.
Tông Hoài hiển nhiên không biết thủ đoạn của nàng, hắn cầu còn không được đáp.
– Tốt!
– Không tốt đâu.
Đột nhiên, âm thanh lãnh lệ truyền đến.
Mê Tung tiên tử và Tông Hoài khẽ giật mình, hai người vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài mấy trượng, một nam nhân áo quần rách nát, nửa người lấp lóe kim quang đứng đó!
Hiển nhiên.
Chính là Vân Phi Dương.
Tuy hắn nhìn qua có chút chật vật nhưng cũng không có vẫn lạc khi chịu hết một Chí Tôn hậu kỳ tự bạo linh hồn.- Trời ạ!
– Tiểu tử kia không chết!
Nhìn thấy Vân Phi Dương, thần sắc đám người không khỏi đại biến.
Trên gương mặt xinh đẹp của Mê Tung tiên tử cũng hiện ra vẻ kinh hãi ít có.
Biểu hiện kém cỏi nhất vẫn phải là Tông Hoài, hắn nhìn thấy Vân Phi Dương, hoảng sợ lắp bắp lên tiếng hỏi.
– Ngươi…ngươi không chết!?
– Ngươi không chết.
– Ta sao chết được.
Vân Phi Dương thản nhiên nói, chợt xuất hiện trước người đối phương, bàn tay lớn màu vàng óng bắt tới.
“Ba!”
Dễ như trở bàn tay chế trụ cái cổ.
Nhớ tới lúc trước Dương Khuy bị bóp chết, như vậy Tông Hoài sợ đến bắp chân run rẩy.
– Bằng hữu bằng hữu, chớ làm loạn, ta ta là con cháu Giới Chủ Mê Tung Giới!
– Con cháu Giới Chủ?
Vân Phi Dương nói.
– Mà ngu như một con heo.
Câu nói này được rất nhiều võ giả đồng ý, sao Giới Chủ Mê Tung Giới lại sinh ra một nhi tử phế vật như thế?
– Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nói.
– Ta không sẽ giết ngươi.
Nói rồi thả ra Tông Hoài.
Tông Hoài thoát khốn, không có chút do dự co cẳng lùi gấp.
Nhưng hắn đang chấn kinh, đâu có ý thức được ngay thời điểm Vân Phi Dương cổ hắn, một cỗ âm u quỷ khí đã thấm nhập thể nội, sau đó ẩn núp đi.
Tông Hoài chạy thoát chỉ còn lại Mê Tung tiên tử.
Vân Phi Dương nhìn về phía nàng, lạnh lùng nói:
– Ngũ Thải Vân Liên là chí bảo của Cửu Thiên Thần Nữ, đâu thể để loại son chi tục phấn như ngươi khống chế.
Hắn giơ tay chỉ nàng quát:
– Lăn xuống.
Vân Phi Dương từ trước đến nay đều không có sức chống cự với nữ nhân, thế mà hôm nay biểu hiện phi thường cường thế, thậm chí trong ánh mắt lấp lóe nồng đậm sát cơ.
– Ngươi…
Mê Tung tiên tử nắm chặt tay ngọc, trên gương mặt xinh đẹp giăng đầy sương lạnh, phẫn nộ không thôi.
Ở Mê Tung Giới, nàng là người nổi bật trong thế hệ trẻ, đươc xem như thiên chi kiêu nữ, tướng mạo cũng không bình thường, được không ít tuổi trẻ tuấn kiệt theo đuổi.
Nhưng.
Hôm nay bị một nam nhân cùng tuổi nói nàng là mặt hàng dong chi tục phấn, quả thực có chút bị đả kích.
“Xoát!”
Ngay tại thời điểm Mê Tung tiên tử giận dữ, Vân Phi Dương vung đại thủ lên, hung ác đánh xuống!
“Ba!”
Đại thủ đánhvào gương mặt tinh xảo của nàng, ấn ra năm ngón tay đỏ tươi.
Mọi người ngạc nhiên.
Lược đoạt giả Linh Vũ Giới này hoàn toàn không hiểu thương hương tiếc ngọc, ra tay thật hung ác.
Thương hương tiếc ngọc?
Vân Phi Dương đương nhiên hiểu.
Nhưng chỉ đối đãi với nữ nhân mình thích, gặp nữ nhân không có hảo cảm, sẽ thẳng tay trừng trị!
– Lăn xuống.
Vân Phi Dương quát lạnh nói.
Hắn có thể kéo nữ nhân này xuống đến để chiếm chút tiện nghi, nhưng nhất định phải để tự nàng nhảy xuống.
Cuộc đời Mê Tung tiên tử chưa từng bị người tát bạt tai, che đau đớn mặt, một tia oán hận hiện lên trong đôi mắt đẹp.
“Xoát!”
Nàng nhảy xuống Ngũ Thải Vân Liên.
Chí Tôn hậu kỳ bị hắn tuỳ tiện bóp chết chết, tự bạo linh hồn cũng không thể khiến hắn bị thương, nàng hiểu rõ, mình tuyệt không phải đối thủ người này.
Phương pháp tốt nhất vào lúc này bảo toàn tính mạng là thỏa hiệp.
“Xoát!”
Nguyên niệm Vân Phi Dương thu Ngũ Thải Vân Liên vào Phi Dương đại lục, sau đó nhìn về phía Mê Tung tiên tử nói.
– Miệng ta tiện, tiếp ngươi một chưởng, coi như hòa nhau.
– Nhưng ngươi lại giật dây tên kia tới giết ta, thực quá đáng giận.
Ánh mắt Vân Phi Dương hiện lên nồng đậm sát cơ.
Trong lòng Mê Tung tiên tử dâng lên khí tức tử vong, kinh hoảng lui lại, khí chất cao quý sớm đã không còn sót lại chút gì.
– Độc nhất là lòng dạ đàn bà.
– Ta hôm nay nếu không giết ngươi, ngày khác tất lưu mầm tai hoạ!
Vân Phi Dương nhẹ nhàng giơ tay lên, Thần lực tinh thuần bạo phát hóa thành đại thủ đánh tới.
Mê Tung tiên tử muốn tránh, nhưng lấy thực lực Chí Tôn trung kỳ của nàng làm nào làm tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy đại thủ đánh tới.
“Hô!”
Nhưng vào lúc này, một cỗ khí tức mạnh mẽ xuất hiện.
Vân Phi Dương đã cảm thấy được, lúc này chuyển tay bóp nát lực lượng đang đánh tới kia.
– Tiểu hữu.
Một lão giả mắt hiện vẻ từ bi, nhẹ nhàng rơi xuống, cười nói:
– Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Lão giả đột nhiên xuất hiện có tu vi đạt tới Chí Tôn đại viên mãn.
– Tô tiền bối!
Mê Tung tiên tử như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng bay qua đứng sau lưng hắn.
Lão giả cười nói.
– Nha đầu, lệnh sư vẫn khỏe chứ?”
Mê Tung tiên tử cung kính đáp.
– Sư tôn lão nhân gia không có việc gì thường nhắc Tô tiền bối với Linh Lung, nói mời ngài cùng một chỗ luận đạo.
“Haha.”
Lão giả cười nói.
– Tính khí sư tôn ngươi bướng bỉnh rất, lão phu mỗi lần luận đạo cùng hắn đều tan rã trong không vui.
Mê Tung tiên tử cười.
Lão giả còn muốn mở miệng nói chuyện lại nghe tiếng Vân Phi Dương lạnh lùng truyền ra.
– Lão gia hỏa, ngươi đứng ra muốn bảo vệ nữ nhân này?