Phong Thần Châu - Chương 7975
Thế nhưng khí tức bao phủ quanh thân Kỷ Tử Diễn lại khiến cho bọn họ không thể phản kháng.
“Nếu như vào đây để phúng viếng, vậy thì đốt chút tiền giấy đi, coi như là lòng thành!” Đúng lúc này, một âm thanh chậm rãi vang lên.
Nghe được âm thanh này, Kỷ Tử Diễn nhíu mày.
Đ Ánh mắt ông ta liếc nhìn về một góc của đại sảnh, chỉ thấy bên cạnh quan tài, một thanh niên mặc đồ trắng đang quỳ ở đó, trông có chút không phù hợp với tình cảnh ở đây.
Ánh mắt của Kỷ Tử Diễn cũng không dừng lại lâu, thế nhưng khi nhìn thấy một bóng người bên cạnh thanh niên, ông ta sửng sốt.n “Phong Vô Khuyết”.
Kỷ Tử Diễn sững sờ nói: “Ngươi đến đây từ lúc nào?” Phong Vô Khuyết nhìn thoáng qua Kỷ Tử Diễn, hừ một tiếng, không thèm phản ứng lại ông ta.
Mà lúc này, thanh niên áo trắng nhìn về phía Kỷ Tử Diễn, nói: “Tử Diễn, Sơn Minh đã chết, ngươi thực sự… không đau lòng một chút nào sao?” Đợi đến khi nhìn thấy khuôn mặt của thanh niên áo trắng kia, trong đầu Kỷ Tử Diễn lập tức hiện lên dáng vẻ của Tần Ninh ở Tây Hoa Thiên, sau đó lại hiện lên dung mạo của Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần, ông ta lảo đảo, suýt chút nữa đã té ngã trên mặt đất, thân hình lui lại vài bước, sắc mặt trắng bệch, giống như không thể nào thở nổi.
“Ngươi… ngươi..”, Kỷ Tử Diễn chỉ vào Tần Ninh, ngạc nhiên nói: “Ngươi…
“Ta đã trở lại”.
Lúc này, Tần Ninh chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Kỷ Tử Diễn, nói: “Thế nhưng, Tử Diễn, ngươi thay đổi rồi!” Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Kỷ Tử Diễn hết sức khó coi.
“Tần Ninh”.
Lại nhìn về phía Tần Ninh, Kỷ Tử Diễn hốt hoảng hỏi: “Ngươi đến đây từ lúc nào?”
Thảo nào, thảo nào Phong Vô Khuyết lại xuất hiện tại đây, chính là vì Tần Ninh đã tới Vô Tương Thiên.
Trong đầu Kỷ Tử Diễn tức khắc hiện ra Thông Thiên Đại Đế Lâm Thần trong bộ trường sam, nhìn bề ngoài thì có vẻ nho nhã nhưng thực chất lại sở hữu thực lực sâu không lường được năm xưa.
Giữa hai người này hoàn toàn không có một điểm nào giống nhau cả từ khí chất đến dung mạo.
Tuy nhiên, từng lời nói, từng hành động của Tần Ninh giống gia năm đó y như đúc! Mà lúc này, Lâm Nhã Như tiến lên một bước, cơ thể nở nang, đôi mắt xinh đẹp long lanh. Nàng ta nhìn về phía Tần Ninh rồi lại nhìn sang Kỷ Tử Diễn với vẻ không tin, dò hỏi: “Kỷ tộc trưởng, là hắn thật à?” Tần Ninh! Chính là Lâm Thần sau khi chuyển thế! Tần Ninh là người đó thật ư?
Kỷ Tử Diễn gật đầu.
Mà lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Lâm Nhã Như, hờ hững chào hỏi: “Nhã Như tỷ, lâu rồi không gặp”.
Sắc mặt Lâm Nhã Như sa sầm xuống.
Mà lúc này, Lâm Huyễn đi ra, hừ lạnh nói: “Không cần biết ngươi là Lâm Thần hay là Tần Ninh thì vẫn không thay đổi được chuyện hay ho mà ngươi đã gây ra năm xưa đâu”.
Tần Ninh quay sang nhìn Lâm Huyễn, cười khẩy hỏi: “Huyễn ca, huynh đệ gặp nhau mà sao vừa tới đã chỉ trích đệ đệ thế này?” “Đã hơn một vạn năm trôi qua rồi mà huynh vẫn còn nhớ chuyện này à?”
Lâm Huyễn giễu cợt nói: “Ngươi đã làm ra chuyện rác rưởi như thế, ai mà quên nổi?”
Bây giờ, trong lòng Kỷ Tử Diễn lại thầm toát mồ hôi.