Phong Thần Châu - Chương 7845:
Khương Dực mắng: “Ngươi đừng có xằng bậy nữa!” “Xằng bậy?” Đàm Tùng tức thì sừng sộ quát: “Lão phu không xằng bậy! Hôm nay, ai dám động vào Tần Ninh thì Đàm Tùng ta đây quyết không cho phép điều đó xảy ra!” Trong lúc nhất thời, bầu không khí tại đây giương cung bạt kiếm.
Đ Một lát sau, bốn phó viện trưởng nhìn nhau, cuối cùng phó viện trưởng Khương Dực vẫn bước lên, thở dài một hơi rồi nói: “Đã vậy thì bốn người bọn ta sẽ bắt giữ ngươi trước, Đàm Tùng. Viện trưởng sẽ là người quyết định. Nhưng Tần Ninh phải chết!” Đ Nói xong, Khương Dực nhẹ nhàng giơ tay lên, trông như không hề ẩn chứa tỉ sức mạnh nào nhưng lại tràn trề sức mạnh như chứa đựng cả một vùng biển vô tận, sâu không lường được.
Đàm Tùng hừ lạnh một tiếng, từng đạo trận văn ngưng tụ ra xung quanh người ông ta và chống lại Khương Dực.
Tuy nhiên, đúng lúc đó.
Rầm… một tiếng nổ trầm thấp vang lên, cơ thể tráng kiện của Khương Dực bất chợt như bị sét đánh vào đầu, quỳ xuống cái phịch, mặt mày tái nhợt, máu ứa ra khỏi khóe miệng.
Tất cả mọi người đều trừng mắt há hốc mồm trước sự biến chuyển đột ngột ấy.
Khương Dực là một trong bốn phó viện trưởng, bản thân là cường giả cảnh giới Khí Huyết Biến nhất biến, ai có thể làm ông ta bị thương nặng chỉ trong nháy mắt xuất thủ chứ?
ĐöTiểu Khương, người là ai mà dám huênh hoang như thế Một chất giọng vang như tiếng sấm rền truyền đi khắp nơi.
Một ông lão tóc và lông mày đều có màu bạc xuất hiện ở phía sau bốn phó viện trưởng lúc nào không hay. Lão giả với thân hình cường tráng đứng yên ở đó, chẳng nói chẳng rång.
Giờ phút này, cả ba người Thánh Vân Phong, Sư Thiên Vũ lẫn Ô Tử Linh đều tái cả mặt, họ vội vàng củi người hành lễ.
“Hình lão!” “Hình lão!” Ba người hoảng hốt thấy rõ, trong lòng ai nấy đều ngập tràn sự sợ hãi tột độ.
Thánh Vân Phong vội vàng giải thích: “Bọn ta đã quấy rầy Hình lão bế quan tu hành rồi, n thật sự là tội đảng muôn chết, xin Hình lão đừng tức giận”.
Người vừa xuất hiện chính là Hình Kha.
Lúc này, Hình Kha không thèm ngó ngàng gì tới ba người kia mà chỉ đích danh Khương Dực, nói: “Thằng ranh kia, oai phong ghê nhỉ?
Hở ra là đòi đánh đòi giết, để ta xem ngươi muốn giết ai?” Trông Khương Dực vô cùng đáng thương như một đứa trẻ, ông ta vừa thấy Hình Kha đã mặt như mướp đắng, nào dám phản bác nửa câu, vội vàng hỏi: “Hình lão, sao ngài lại ra đây?” “Ta không ra đây cho các người làm rùm beng lên à?” Giờ phút này, Hình Kha nhìn bốn người rồi đưa mắt về phía các trưởng lão.
“Không ngờ lại chẳng nhận ra được… già rồi nên cũng vô dụng thật., nghe thấy câu này của Hình Kha, Thánh Vân Phong hối hả cất lời: “Sao Hình lão lại nói vậy, ai trong viện Thánh Hoàng dám không biết mặt ngài chứ!” “Vậy à?