Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2546
ĐẠT ĐƯỢC NHẬN THỨC CHUNG
Nhiếp Nhiên không ngờ chuyện này lại đặc sắc như vậy, chẳng trách lúc nãy vẻ mặt Lý Kiêu… tức giận đến thế.
Thì ra lúc cô ấy hôn mê, hai người đàn ông này đã bán cô ấy đi!
Cứ nghĩ đến vẻ mặt không trút giận được của Lý Kiêu, cô lại cảm thấy buồn cười.
Lý Kiêu sầm mặt lại, hậm hực hỏi: “Vui lắm à?”
“Thế nghĩa là bây giờ cậu bị ép ở bên anh ta à?” Nhiếp Nhiên ho khan mấy tiếng, thu lại nụ cười, hỏi.
Lý Kiêu lạnh nhạt trả lời: “Chỉ thử thôi.”
Nhiếp Nhiên cười sâu xa: “Ồ, thử à?”
Với sự hiểu biết của cô về Lý Kiêu, thứ không thích cô ấy tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng mình. Có lẽ cô ấy cũng động lòng với
Lý Vọng, nhưng bởi vì cái chức danh chồng chưa cưới kia nên mới tức giận, cố ý lạnh nhạt với Lý Vọng mấy ngày.
“Cậu có vẻ mặt gì thế?” Lý Kiêu bị Nhiếp
Nhiên nhìn chằm chằm thấy hơi chột dạ, cô cau mày chuyển chủ đề: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, cậu có biết Cổ Lâm rời quân đội rồi không?”
Nhiếp Nhiên đứng phắt lên: “Cổ Lâm rời quân đội? Tại sao? Chẳng lẽ là cậu và Tiểu đoàn trưởng…”
Lý Kiều giải thích: “Không phải, cô ấy đi trước khi tôi tỉnh lại.”
Đi trước khi Lý Kiêu tỉnh?
Tại sao?
Chẳng lẽ là Tiểu đoàn trưởng nói gì với cô ay?
Có lẽ là đoán ra suy nghĩ của cô, Lý Kiêu tiếp tục nói: “Nghe nói là cô ta chủ động báo cáo. Vì chuyện này nên Tiểu đoàn trưởng đi tìm tôi, thống nhất khẩu cung, nói là hiểu lầm. Như vậy vừa rửa sạch hiểm nghi cho cậu, cũng không ảnh hưởng đến tương lai của cô ta.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, ngồi xuống.
Chủ động rời đi?
Không có lý nào.
Cô còn chưa giải thích với Cổ Lâm, cũng chưa bù đắp cho cô ấy, sao lại… đi rồi?
Lý Kiêu khuyên: “Thật ra tôi cảm thấy cô ta đi là rất tốt.”
Sau khi tỉnh lại, Lý Kiêu đã nghe được không ít tin tức từ Lý Vọng, mặc dù sau khi hôn mê không biết chuyện sau đó, nhưng có một điểm cô rất rõ ràng, đó là mình bị
Cửu Miêu bắn chứ không phải là Nhiếp
Nhiên.
Mà từ trong lời nói của Cổ Lâm thì Cổ Lâm lại đẩy hết tất cả trách nhiệm cho Nhiếp
Nhiên.
Lúc này Lý Kiều có thể đoán được Cổ Lâm đang nói dối.
Còn tại sao cô ta nói dối…
Có lẽ Cổ Lâm đã nhớ ra, hoặc là cô ta chưa bao giờ quên, chỉ là luôn nhẫn nhịn không bùng phát.
Rồi sau đó, chắc là cô ta đã bị bại lộ, dù sao cô ta cũng không phải đối thủ của Tiểu đoàn trưởng, cho nên mới quyết định rời đi.
“Cô ta muốn rời đi chứng tỏ cô ta muốn làm lại cuộc đời, không muốn ở trong cái vòng xoáy này nữa, mà cậu cũng nên bước ra rồi.”
Nhiếp Nhiên hít một hơi thật sâu, gật đầu:
“Ừ, tôi biết rồi.”
Trong mười phút sau đó, Lý Kiêu thấy
Nhiếp Nhiên đã không còn tâm trạng nói chuyện, cũng thức thời rời đi.
Dịch Sùng Chiêu không biết đã nói chuyện xong với Lý Tông Dũng trở lại phòng bệnh từ lúc nào. Vừa thấy Nhiếp Nhiên ngồi ngây ngốc ở đó, mà cửa sổ còn mở lớn, sắc mặt anh liền trở nên khó coi.
“Nếu mở cửa sổ thì phải khoác thêm áo chứ, bị cảm thì làm thế nào?”
Anh khoác áo cho Nhiếp Nhiên, đóng cửa lại.
Thấy cô vẫn cúi thấp đầu không nói gì, anh đi đến ngồi cạnh cô, hỏi: “Đang nghĩ gì the?”
Nhiếp Nhiên bị cắt ngang suy nghĩ mới ngẩng đầu lên, cười: “Em đang nghĩ sắp xếp thời gian kiểu gì để đi đưa tro cốt của
Dương Thụ cùng anh.”
“Sức khỏe của em không cho phép em đi đi lại lại như vậy, quá mệt mỏi.” Dịch Sùng
Chiều cau mày, vừa nãy suýt nữa họ đã cãi nhau nên anh nhịn không bùng phát, chỉ khuyên cô.
Nhiếp Nhiên im lặng mấy giây, cô cũng biết hai người mới làm hòa không lâu, quả thật không cần phải vì chuyện này mà cãi nhau. Hơn nữa những chuyện này cũng không đáng để cãi nhau.
Vì vậy, cô thương lượng với anh: “Chúng ta cùng lui một bước được không, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra, nếu như bác sĩ nói không có vấn đề, em sẽ cùng anh đến nhà Dương Thụ, nếu bác sĩ nói không thể thì em sẽ ở lại bệnh viện chữa bệnh. Thế nào?”
Dịch Sùng Chiêu gật đầu: “Được.”
Hai người thỏa hiệp, đạt được nhận thức chung xong, Nhiếp Nhiên đứng dậy định nhân lúc thời tiết tốt bảo Dịch Sùng Chiêu dẫn mình xuống tầng đi dạo, nhưng bị anh kéo lại.
“Em đã khỏe rồi, anh để em xuống tầng hóng gió chút đi?” Nhiếp Nhiên khẩn nài.
Dịch Sùng Chiêu lắc đầu: “Có chuyện này anh muốn nói với em.”
“Chuyện gì?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“… Nhiếp Dập muốn gặp em.” Nói xong,
Dịch Sùng Chiêu dè dặt nhìn vẻ mặt cô.