Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2545
CHỒNG CHƯA CƯỚI?
Nhưng Lý Kiêu không hề xấu hổ mà còn… tức giận.
Xem ra trong tình yêu, Lý Kiều bị động rồi…
Chậc chậc, Lý Vọng đúng là gian xảo, thế mà lại khiến Lý Kiều thành thế này.
Là bạn, Nhiếp Nhiên dĩ nhiên không thể để cho Lý Kiêu chịu thiệt được.
Cô nói: “Lý Kiêu, nếu Lý Vọng cũng có rồi, cậu không thể lạc loài được, lần sau tôi giới thiệu một người cho cậu, là cảnh sát, quen biết với tôi đã lâu, tính tình rất tốt.”
Quả nhiên Lý Vọng bùng nổ: “Cô dám! Cô đừng tưởng bây giờ cô là bệnh nhân thì tôi không đánh cô được!”
“Anh được tình yêu tưới mát còn không để cho chiến hữu cùng đơn vị mình được như vậy à?” Nhiếp Nhiên cố ý giả ngu hỏi.
Lý Vọng hừ một tiếng: “Tôi nói này Nhiếp
Nhiên, cô nằm đến ngu luôn rồi đúng không! Không nhìn ra bây giờ tôi và cô ấy đang yêu nhau à!”
Nhiếp Nhiên tặc lưỡi, chê bai nói với Lý
Kiểu: “Sao cậu lại mù đến mức độ thích loại người này thế?”
Lý Vọng hô lên: “Cái gì mà mù, tôi không tốt à?!”
“Thật không nhìn ra anh tốt chỗ nào.”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, thành thật trả lời.
Lý Vọng tức giận nói: “Vậy chứng tỏ cô mới mù!”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, liếc anh ta bằng ánh mắt “anh to gan đấy”, sau đó quay về phía cửa hô lên: “Dịch Sùng Chiêu, Lý Vọng nói em mù.” ( )
Dịch Sùng Chiêu đang ở bên ngoài nói chuyện với Lý Tông Dũng, nghe được câu này theo bản năng quay đầu nhìn vào trong phòng. Anh hơi ngẩn ra, hiển nhiên là không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ nói với mình như vậy. Dù sao vừa rồi bầu không khí giữa hai người bọn họ cũng không tốt lắm.
Nhưng anh nhanh chóng hoàn hồn lại, liếc
Lý Vọng.
Lý Vọng vội vàng xin tha: “Tôi… tôi… tôi đùa thôi, đùa thôi… he he…”
Lúc này Dịch Sùng Chiêu mới thu ánh mắt lại.
Lý Vọng thấy Dịch Sùng Chiêu không để ý đến bên này nữa mới trừng Nhiếp Nhiên, nhỏ giọng nói: “Không có tiền đồ! Mách lẻo!”
“Tôi thích thế, anh quản được à!” Nhiếp
Nhiên không coi đây là sỉ nhục mà còn nhướng mày cười.
Nói xong anh ta định cầm tay Lý Kiêu.
Nhiếp Nhiên nhanh tay ấn Lý Kiêu lên ghế, nói với Lý Vọng: “Anh thích đi thì đi một mình, Lý Kiêu phải ở lại!”
“Tại sao! Cô ấy là bạn gái tôi! Nếu cô muốn tìm người nói chuyện thì tìm đội trưởng
Dịch đi!” Lý Vọng không vui, bảo vệ Lý
Kiêu như bảo bối.
“Dựa vào việc tôi và cô ấy quen nhau từ đội tân binh, ngủ với nhau từ đó tới giờ, thế nào?!”
Nhiếp Nhiên hùng hồn nói.
Thế là Lý Vọng bị một câu nói của Nhiếp
Nhiên đuổi ra khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Lý Kiêu và Nhiếp
Nhiên ngồi trên sofa, ánh mặt trời ấm áp mùa xuân chiếu vào phòng, trên bệ cửa sổ là mấy bình hoa nhỏ người Quân khu 9 mang đến khiến cả căn phòng dồi dào sức sống.
Nhiếp Nhiên tựa vào ghế nhìn Lý Kiều, trêu: “Tôi tưởng còn lâu hai người mới tu thành chính quả, không ngờ lại nhanh vậy.
Xem ra lần này cậu trong họa được phúc rồi.”
Lý Kiêu khó chịu: “Nếu tôi nói tôi vốn không biết, cậu có tin không?”
“Ý cậu là sao?”
Nhiếp Nhiên thờ ơ hỏi, cầm cốc trà lên uống mấy ngụm, nghe Lý Kiêu chậm rãi kể lai.
“Lúc tôi hôn mê, anh ấy xin nghỉ đến chăm sóc tôi, sau đó ba tôi đến, cũng không biết anh ấy dùng cách gì thuyết phục được ba tôi, nhân lúc tôi chưa tỉnh đã biến thành chồng chưa cưới của tôi rồi!” 6
“Phụt…!”
Mấy chữ kia có sức tấn công cực lớn, thứ cho Nhiếp Nhiên không nhịn được phun trà ra ngoài.