Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2501
ĐỪNG COI TÔI LÀ KẺ VÔ DỤNG
Bị Nhiếp Nhiên nhìn bằng ánh mắt trịnh trọng này, A Hiển tưởng mình làm cô cảm động rồi, thế là mỉm cười với cô.
Ai ngờ cô lại nói: “Anh cố ý châm chọc tôi à?”
“…” Cái gì?
“Lúc nãy ở nhà kho tôi nói chúng ta chỉ hợp tác, không phải chiến hữu, bây giờ anh nói như vậy là cố ý vả vào mặt tôi sao?”
A Hiển liền sợ hãi. Anh ta vừa nghe thấy ba chữ vả vào mặt, tưởng rằng đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, vẻ mặt cũng trở nên luống cuống.
“Không không không, tôi không muốn và vào mặt cô, mặt cô đẹp như vậy, sao mà vả vào mặt cô được! Đàn ông đánh phụ nữ quá mất lịch sự!”
Nhiếp Nhiên nhướng mày.
Đây có được coi ông nói gà bà nói vịt không?
Nhiếp Nhiên vốn chỉ đùa mà thôi, ai ngờ anh ta lại thế, cô cũng chẳng buồn giải thích nữa.
“Thật ra thì cô không cần cảm ơn tôi.”
Nhiếp Nhiên quay sang nhìn anh ta, thấy anh ta cười khẽ, đâu còn vẻ hốt hoảng như vừa rồi nữa. Lúc này cô mới phát hiện anh ta cố ý trêu mình.
“Lúc nãy tôi thấy mấy phát súng của cô, nếu không nhờ cô bảo vệ A Cảnh, cậu ta đã bị bắn chết rồi.” A Hiển khẽ cười nói nốt nửa câu sau.
A Cảnh nhảy lên, anh ta không để ý tới vết thương trên vai, cau mày, không tin: “Cô ấy bảo vệ tôi?! A Hiển, cậu đang nói gì thế?”
A Hiển không thèm để ý đến anh ta, vẫn nói với Nhiếp Nhiên: “Tôi cũng cảm ơn cô thay cậu ấy.”
“Tôi chỉ làm nhiệm vụ đội trưởng của các anh giao cho mà thôi, không cần cảm ơn.”
Câu này rõ ràng là ngầm thừa nhận.
A Hiển cười: “Vậy tôi cũng chỉ cứu chiến hữu của tôi mà thôi, không cần cảm ơn.”
Nhiếp Nhiên nhìn ra anh ta muốn trêu mình, cô cong khóe miệng lên không nói thêm gì nữa.
Nhưng A Cảnh bị xem nhẹ càng thêm tức giận: “Cái gì gọi là cô ấy bảo vệ tôi? Tôi được cô ấy bảo vệ lúc nào? A Hiển, cậu đừng có vì một người phụ nữ mà nói năng linh tinh! Tôi mà cần người bảo vệ à?”
Càng nói đến phía sau, anh ta càng kích động, xổ ra một chuỗi tiếng mẹ đẻ, có vẻ nôn nóng thật rồi.
Nhiếp Nhiên hiểu. Là đàn ông mà được phụ nữ bảo vệ, nhất định sẽ tổn thương lòng tự trọng.
Lúc này A Hiển dùng tiếng mẹ đẻ nói mấy câu, vẻ mặt A Cảnh đột nhiên thay đổi.
Không chỉ anh ta, ngay cả mấy người xung quanh cũng nhìn về phía Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt khác lạ.
Cô không biết A Hiển nói gì nhưng chắc là nói thay mình.
“Tôi đã liên lạc với người Quân khu 9 rồi, bọn họ đang tiến hành trận chiến cuối cùng, chúng ta sẽ đến chỗ hẹn trước.”
Sau khi nghỉ ngơi mấy phút ngắn ngủi, A
Lực đi từ ngoài cửa vào nói với mọi người.
Nhiếp Nhiên: “Đến thẳng chỗ đó?”
“Đúng.” A Lực gật đầu.
“Vậy thì tốt quá, người Quân khu 9 thế nào cũng dẫn theo bác sĩ, chúng ta qua đó sớm có thể bảo bác sĩ chữa trị cho cô.” A Hiển rất vui.
Nhưng Nhiếp Nhiên thì không vui nổi.
Trận cuối cùng?
Dịch Sùng Chiều dễ dàng bắt được Mạc
Thừa thể sao?
Không, chuyện này không thực tế.
Mạc Thừa không phải người bình thường, hơn nữa hắn đã biết cô là gián điệp mà vẫn cho đám thuộc hạ ăn uống linh đình lúc cô đi, chứng tỏ hắn nắm chắc phần thắng rồi, không lý nào Dịch Sùng Chiều có thể đánh thắng trong một đêm được.
Nhưng cô không nói ra, bởi vì đó chỉ là suy đoán của cô mà thôi. Cô không có chứng cứ.
Tiếng của đội trưởng A Lực truyền tới: “Cô đi được không?”
“Không đi được thì anh định tìm người tới cõng tôi à? Đừng coi tôi là kẻ vô dụng.”
Nhiếp Nhiên lạnh nhạt nói.
Cho dù có Dịch Sùng Chiều dặn dò nhưng là một binh lính mà luôn bị hỏi như vậy là một chuyện vô cùng xấu hổ.
Nhiếp Nhiên cầm đồ của mình đi ra ngoài.
Mặc dù trông cô vô cùng nhếch nhác, nhưng lúc rời đi sống lưng cô vẫn thẳng tắp, nhịp bước vững vàng, khiến lòng người chấn động.