Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2471
ÉP NÓ, LỢI DỤNG NÓ
Nhiếp Nhiên nhìn Dịch Sùng Chiêu dần dần biến mất trong bóng tối, chỉ đành quay trở về phòng làm việc.
“Sao về nhanh thế?” Lý Tông Dũng vốn còn rất đắc ý vì hành động vừa rồi của mình, nhìn thấy Nhiếp Nhiên ủ dột về thì hỏi:
“Nó không tha thứ cho cô à?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, mệt mỏi ngồi xuống:
“Không biết anh ấy bị làm sao, lần này không chịu tha thứ cho tôi.”
Đây là lần đầu tiên Lý Tông Dũng thấy cô bó tay, ông cười trên sự đau khổ của người khác: “Cô làm ra chuyện này còn muốn xin lỗi hai ba câu đã khiến nó tha thứ à? Cô nằm mơ đi.”
“Nghiêm trọng vậy à?” Nhiếp Nhiên biết
Dịch Sùng Chiêu tức giận, cũng biết lần này anh giận rất nhiều. Nhưng nghe Lý Tông Dũng nói thế cô lại hơi căng thẳng.
Lý Tông Dũng thấy áo khoác của cô bị ướt, rót cho cô cốc nước nóng: “Dù sao từ khi nó trở lại biết tin tức này đã thay đổi, cũng lạnh nhạt với tội hơn hẳn.”
“Tôi xin lỗi, liên lụy đến ngài rồi.” Nhiếp Nhiên thở dài, chạm đầu ngón tay lạnh như băng lên cái ly nóng bỏng mà không cảm thấy gì.
“Tôi thì không sao.” Lý Tông Dũng nói.
Nhiếp Nhiên nhướng mày.
“Dù sao cô cũng về rồi, nó sẽ trút giận hết lên cô.”
“…” Nhiếp Nhiên hậm hực.
Chết tiệt!
Uổng công cô còn nói với Mạc Thừa rằng anh là người đối xử tốt nhất với mình trên
thế giới này.
Đúng là tự vả!
Mạc Thừa mà biết chuyện này thế nào cũng cười cô.
Thấy cô giận dữ, Lý Tông Dũng càng cảm thấy buồn cười: “Tôi khuyên cô mềm mỏng hơn đi, nếu không chuyện này không xong đâu.”
“Mềm mỏng rồi, nhưng vô dụng.” Nhiếp Nhiên buồn bực xoay đầu ngón tay quanh miệng cốc.
Lý Tông Dũng thấy cô nằm bò trên bàn, gối cằm lên tay, y như cô gái đang phiền não thì tủm tỉm cười.
Từ trước đến giờ ông đều huấn luyện nam binh, không thường xuyên nói chuyện tâm sự với con gái, cho nên cảm giác này rất khác.
Giọng ông cũng ôn hòa hơn nhiều: “Cô tưởng cô làm nũng, xin tha lỗi là xong à?
Tưởng nó không biết giận chắc?”
“Vậy còn muốn tôi làm gì nữa?”
Nói thật, cô vốn không biết yêu thế nào.
Làm nũng, xin tha lỗi, nhận sai là thành ý lớn nhất cô có thể nghĩ đến rồi.
Lý Tông Dũng “tốt bụng” nói: “Hay là cô quỳ một ngày một đêm, sau đó dùng cái chết để tạ tội, có lẽ nó sẽ hết giận.”
Nhiếp Nhiên: “…
Nhận được vẻ mặt cạn lời của Nhiếp Nhiên, Lý Tông Dũng cảm thấy vô cùng thú vị. Nhưng ông không trêu cô nữa mà nói chuyện tử tế lại: “Thật ra chuyện này không hoàn toàn là lỗi của cô. Nhưng cô cũng không trốn tránh được trách nhiệm.”
“Tại sao ngài lại nói không hoàn toàn là lỗi của tôi?” Nhiếp Nhiên khiêm tốn thỉnh giáo.
Lý Tông Dũng đặt hai tay lên bụng, dựa vào ghế: “Bởi vì ngoài việc cô khiến nó bị đả kích vì không được tín nhiệm ra, nó còn có một tấm bệnh, đó là di chứng do nhiệm
vụ nằm vùng mười năm để lại. Trong nhiệm vụ lần này, sự không tín nhiệm của cô cộng với sự giấu giếm của tôi đã khiến nó bùng nổ.”
“Tâm bệnh gì?”
“Cảm giác trách nhiệm với tất cả các nhiệm vụ.”
Đây là học trò do một tay ông dạy ra, cho nên ông quá rõ Dịch Sùng Chiêu để ý tới hai chữ “trách nhiệm” thế nào.
“Nó biết rõ một phần ý nghĩa khi cô rời đi là vì muốn tiếp tục tiến hành nhiệm vụ này, nhưng nó lại không nỡ để cô đi mạo hiểm. Nó lo lắng sợ hãi nhưng lại biết tầm quan trọng của nhiệm vụ này. Sự mâu thuẫn và bế tắc đó cộng thêm tôi và cô giấu giếm khiến thần kinh của nó căng thẳng, đã sắp đến mức tan vỡ rồi.”
“Cô khiến nó cảm thấy không được tín nhiệm. Cô bài xích nó, nhưng lại ép nó, lợi dụng tinh thần trách nhiệm của nó.”
“Tôi không…”
Nhiếp Nhiên vô thức muốn phủ nhận, nhưng lại bị Lý Tông Dũng cắt ngang: “Cô chắc chắn là không chứ? Nếu như không, tại sao cô phải giấu?”
Nhiếp Nhiên nghẹn họng.
“Bởi vì cô biết nó sẽ không dễ dàng đồng ý cho cô mạo hiểm, cho nên mới nôn nóng ép tôi đồng ý. Cô cũng biết một khi cô tiến vào nhiệm vụ rồi, cho dù nó biết cũng không thể tới cắt đứt hoặc ngăn cản, bởi vì nó là đội trưởng Quân khu 9, đây là nhiệm vụ của Quân khu 9, nó có trách nhiệm và nghĩa vụ khiến nhiệm vụ thành công.”