Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2464
Hắn bĩu môi, mất kiên nhẫn phất tay:
“Không muốn thử thì cứ nói thẳng, bớt kiếm cớ đi.” “Tôi chưa bao giờ kiếm cớ. Anh đừng tưởng tôi không biết anh coi tôi là khẩu súng của mình. Lần thứ nhất tôi gặp Quân khu 9 đó là kế hoạch của anh đúng không?” “Không phải cô cũng đã lợi dụng việc mình ngã xuống, phá hủy tâm huyết của tôi, suýt nữa kéo cả tôi vào à?” Nhiếp Nhiên phì cười: “Cho nên chúng ta điên cùng nhau thật sự có thể hủy diệt đối phương và mình.” Mạc Thừa nghe xong càng thêm hậm hực và phiền não. Hắn rất muốn nói với cô là sau này sẽ không xuất hiện chuyện này nữa. Nhưng mấp máy môi xong hắn vẫn phất tay giống như đuổi cô: “Được rồi, uống xong ly này rồi thì mau đi đi.” Nhiếp Nhiên ngồi nhìn chân trời phía xa, cuối cùng ừ một tiếng.
Tim Mạc Thừa thắt lại.
Cuối cùng cũng phải đi rồi sao?
Hắn cau mày: “Muốn đi thì mau đi đi, đừng lề mà lề mề nữa.” Cô nâng ly rượu lên, đưa đến trước mặt hắn: “Kính anh…” Đầu tiên Mạc Thừa còn khinh thường quay mặt đi, nhưng bị Nhiếp Nhiên đập vào vai nên hắn đành phải quay đầu lại, bất mãn hừ lạnh: “Đừng có chơi trò này, không phải thật lòng, tôi không cần.” Nhiếp Nhiên ngẩn ra rồi tủm tỉm: “Thật lòng.” Dưới bóng đêm, mắt cô rất sáng, giống như ngôi sao trong đêm đen mù mịt khiến Mạc Thừa không dời nổi mắt.
Hóa ra khi cô nghiêm túc đối xử với một người sẽ là thế này.
Trái tim Mạc Thừa khẽ run lên, hắn hít một hơi thật sâu, nuốt lại lời khinh thường giễu cợt xuống, hắn như miễn cưỡng và không cam lòng mà giơ ly rượu lên cũng nhẹ vào ly của cô, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Âm thanh kia giống như chuông đồng hồ mười hai giờ, đánh cho tất cả ma pháp trở về con số 0. Mà thân phận của bọn họ cũng trở về vị trí vốn có.
Uống xong, vẻ mặt Mạc Thừa lại trở nên kiên nhẫn: “Đi đi đi đi, không đi cẩn thận tôi bắt cô làm con tin đấy!” Nhiếp Nhiên đặt ly rượu sang bên cạnh, đứng lên, nói một câu: “Đi đây.” Cô không biết lúc cô xoay người, Mạc Thừa đã siết chặt tay cầm ly rượu lại. Nghe tiếng bước chân xa dần, cảm giác thất vọng buồn bã trong lòng hắn càng lớn thêm.@ Người dưới tầng vẫn đang không ngừng kêu gào ầm ĩ, nhưng vào giờ phút này hắn lại giống như bị cả thế giới cô lập.
Chỉ nghe thấy tiếng gió thổi ào ào, cùng với… sự mất mát kia. 4)
Hắn biết chắc chắn Nhiếp Nhiên đi rồi.
Cô sẽ không do dự, cũng sẽ không dừng lại.
Bởi vì nơi đó có người cô yêu.
“Chúng ta là một loại người.” Mạc Thừa nhắm mắt lại.
Đến khi mở mắt ra, hắn đã khôi phục vẻ mặt như bình thường.
Uống liên tục mấy ly rượu xong, Mạc Thừa đứng lên đi xuống tầng, vào trong phòng khách. Nhiếp Nhiên cùng người cô dẫn theo đã biến mất rồi. Tiếng huyên náo lại vây lấy hắn lần nữa.
“Lão đại! Tới uống rượu đi!” Gã béo đã uống đến choáng váng, khi nhìn thấy Mạc Thừa, gã béo lảo đảo chạy tới khoác vai hắn, lè nhè nói.
Mấy tên bên cạnh cũng chạy đến hô: “Lão đại, mau đến uống rượu đi!” “Đúng thế, uống rượu với chúng em đi, đừng có ở với cô ta nữa, nhìn là biết cô ta không phải thứ gì tốt rồi.” Mấy gã xung quanh nghe mà tỉnh cả rượu.
Lão đại rất coi trọng cô gái kia.
Tên này không muốn sống nữa à?
Trong nháy mắt, phòng khách yên tĩnh lại.
Dưới bầu không khí quỷ dị này, gã uống say cũng dần dần tỉnh táo lại, vừa nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của lão đại mới sực nhớ ra mình nói cái gì, tái mặt nói: “Lão…
lão đại… không phải em, em…” Hắn vừa mở miệng, Mạc Thừa đã đi qua, giơ tay ra.
Tên kia tưởng hôm nay sẽ chết tại đây, hắn sợ hãi nhắm mắt lại, cơ thể run rẩy, kết quả lại bị vỗ vào vai mấy cái.
Mạc Thừa ha ha cười lớn.
Tất cả mọi người đều không hiểu sao lão đại nhà mình lại cười.
“Mày nói không sai, cô ta là cái thá gì chứ.
Nào! Uống rượu!” Mạc Thừa giơ ly rượu, hô với mọi người.
Đầu tiên bọn chúng cười khan mấy tiếng, sau đó thấy lão đại không giống giả vờ, chúng mới thả lỏng.
Mạc Thừa uống rượu, chơi oẳn tù tì với đám người kia, nụ cười trên mặt không hề giảm.
Xem đi, không có cô, tôi còn có các anh em.