Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2455
MẠC THỪA, ANH ĐANG NGHĨ GÌ THẾ?
Nhiếp Nhiên bật cười, hỏi ngược lại:
“Tại sao tôi phải tránh anh? Tôi đã làm sai cái gì hay là phản bội à?”
Mạc Thừa liếc cô: “Vậy tại sao cô không để tôi bôi thuốc cho cô?”
“Vết thương của tôi lành rồi, không cần phải phiền như vậy nữa.”
“Tôi không cảm thấy phiền.”
“Anh không cảm thấy không có nghĩa là tôi không cảm thấy.”
Ánh mắt Mạc Thừa lóe lên vẻ nguy hiểm:
“Tôi bôi thuốc còn không cảm thấy phiền, cô có cái gì mà phiền?”
“Vậy tại sao anh không cảm thấy phiền?”
Mạc Thừa khựng lại. Nhất thời, hắn cũng không biết trả lời như thế nào.
Đúng vậy, tại sao hắn không cảm thấy phiền khi bôi thuốc cho cô?
Lúc này, giọng Nhiếp Nhiên lại truyền tới:
“Lạ thật, đến tôi còn cảm thấy phiền mà anh thì lại không. Mạc Thừa, anh đang nghĩ gì thế?”
Dưới ánh đèn, đôi mắt cô không hề trở nên dịu dàng hơn, ngược lại còn sắc bén, giống như đâm trúng nội tâm hắn khiến Mạc Thừa hơi hoảng loạn.
Rõ ràng là hắn chất vấn cô mà. Sao mới mấy câu ngắn ngủi đã đảo lộn rồi?
Cảm giác bị động này không hề tốt lành.
Mạc Thừa vừa định cãi lại, đã nghe thấy giọng Nhiếp Nhiên lạnh đi: “Hai ngày gần đây rảnh không có nghĩa là sau này sẽ luôn
rảnh, địa bàn của Trì Tranh Bắc còn chưa chia cắt xong, đám lâu la kia cũng đang rục
Lịch ngóc đầu dậy, Quân khu 9 lại ra sức bao vây tiễu trừ, những chuyện này không hề dừng lại, anh có nhiều thời gian rảnh thế không bằng nghĩ về chúng đi.”
Cô ném lại câu này rồi vòng qua hắn, đi ra ngoài.
Mạc Thừa siết tay lại, vẻ mặt dưới ánh đèn trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.
Trong mấy ngày sau đó, hai người bọn họ vẫn bàn bạc, nói chuyện với nhau bình thường, giống như không có gì thay đổi vì chuyện tối hôm đó.
Địa bàn của Trì Tranh Bắc cuối cùng vẫn phân chia như Nhiếp Nhiên và Mạc Thừa dự đoán.
Bởi vì Mạc Thừa và Nhiếp Nhiên hợp tác ăn ý, kế hoạch hoàn thiện nên chiếm được hai phần ba địa bàn ban đầu của Trì Tranh Bắc.
Nhưng vì an toàn, Nhiếp Nhiên vẫn đề nghị Mạc Thừa sau khi trận chiến đấu này kết thúc, lùi thêm một khoảng cách an toàn nữa, đề phòng người Quân khu 9 quay sang tấn công.
Đám thuộc hạ của Mạc Thừa không vui.
Thiên hạ bọn chúng vất vả đánh chiếm thế mà lại bị một câu khoảng cách an toàn của
Nhiếp Nhiên mà vứt bỏ, không công bằng!
“Lão đại, cần gì khoảng cách an toàn, nếu
Quân khu 9 muốn đánh thì vẫn đến thôi!
Khoảng cách an toàn cái chó gì!”
“Chúng ta chiếm thêm được bao nhiêu thì cứ chiếm mới đúng!”
“Đúng thế, chẳng lẽ nhiều địa bàn còn sợ bỏng tay à?”
“Không bỏng tay, mà là mất mạng.” Nhiếp
Nhiên ngồi dưới Mạc Thừa, nói với đám người kia: “Thực ra các anh mà muốn thì cũng không phải không thể, cứ chia người ra đóng giữ là được rồi. Nếu Quân khu 9 có tới, các anh đánh được thì tiếp tục ở lại,
không đánh được thì chết ở đó, thế nào?”
CC
Đám người kia đều ngậm miệng lại.
Thế nào?
Còn có thể thế nào nữa?!
Đánh với Quân khu 9 mà lão đại không tiếp viện thì chúng làm được gì?
Trong khoảng thời gian này bọn chúng đã biết cô gái này rất giỏi, nhất là lão đại nhà mình còn đối xử khác biệt với cô nên họ vẫn hơi sợ cô.
Có câu cần mỹ nhân không cần giang sơn đấy thôi. Ngộ nhỡ lão đại thật sự nghe cô gái này, đến lúc đó bọn chúng sẽ khóc mất.
Càng nghĩ càng thấy bất lực, cuối cùng bọn chúng chỉ có thể hậm hực im miệng ngồi đó.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nhiếp Nhiên cười lạnh.
“Nếu không có ý kiến gì, vậy cứ thế đi.”
Mạc Thừa thấy đám người kia ỉu xìu, vung tay lên, chuyện này coi như đã quyết định.
Tất cả mọi người đi chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo, cũng là trận chiến đầu tiên sau khi Nhiếp Nhiên nghỉ ngơi lâu như vậy.
“Cô chắc chắn tay cô không sao chứ?” Sau khi tan họp, Mạc Thừa hỏi Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Vết thương đã kết vảy rồi, không sao.”
Mạc Thừa nhìn tay cô một lúc rồi quay đi, nói: “Lát nữa cô đi cùng tôi, đừng tách ra.”
Nhưng Nhiếp Nhiên lại khoát tay: “Không cần, vẫn như lần trước đi, ai làm việc nấy thôi.”
Không biết chữ nào trong câu này chạm đến Mạc Thừa mà khiến mặt hắn biến sắc:
“Lần này rất có thể sẽ vẫn giao chiến chính diện với người Quân khu 9…” Hắn nói xong
liền cảm thấy không đúng, thế là câu có quát: “Bảo cô đi theo tôi thì cứ đi, nói nhiều thể làm gì” rồi rời đi.
Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng hắn, híp mắt lại, rơi vào suy nghĩ.