Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2453
THOÁT NẠN TRONG GANG TẤC
Vốn nhạy bén với nguy hiểm, Mạc
Thừa ngẩng phắt đầu lên, thấy một viên đạn đang lao nhanh về phía ngực mình. Hắn nhào sang bên, viên đạn lướt qua mặt hắn để lại một vết máu.
Nhưng hắn không quan tâm được nhiều như vậy. Vừa rồi hắn đã rụt cái tay vốn đang giơ ra lại. Mặc dù thành công tránh được viên đạn kia nhưng cũng bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để cứu Nhiếp Nhiên, lúc này bóng dáng kia đã rơi xuống sườn núi.
Hắn nhào ra cứu, nhưng cho dù ra tay nhanh hơn nữa thì cũng chỉ bắt được một đoạn ống tay áo của Nhiếp Nhiên.
Gió thổi qua, miếng vải bay phấp phới giữa ngón tay.
Mạc Thừa ngẩn người, trong đầu trống rỗng, mãi mà chưa hoàn hồn lại được. Hắn nhìn miếng vải trong tay, không muốn tin
Nhiếp Nhiên rơi xuống rồi. Hắn cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, dường như mất đi thứ gì đó cực kỳ quan trọng.
Mưa bom bão đạn vẫn vang lên bên tai.
“Lão đại!” Gã béo không thấy rõ tình hình bên này, chỉ thấy lão đại nhà mình nằm bò đó, tưởng hắn đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới kéo hẳn lên: “Lão đại, hỏa lực của bọn chúng tăng lên rồi, chúng ta không đấu lại được.”
Không còn mệnh lệnh của Mạc Thừa, Dịch
Sùng Chiêu nhanh chóng tiến hành phản kích, hơn nữa còn cực kỳ mãnh liệt.
Mạc Thừa bị gã béo ra sức kéo lui về phía sau. Nhưng mới đi được mấy bước, hắn đột nhiên thấy có một bàn tay dính máu và bùn giơ từ dưới sườn núi lên.
Mạc Thừa đứng sững lại.
“Lão đại!” Gã béo vừa gọi vừa kéo hắn về phía sau.
Hắn cho là Mạc Thừa là không cam lòng, vẫn muốn tiếp tục đánh người Quân khu 9, hắn vừa định khuyến mấy câu ví dụ như giữ được núi xanh lo gì không còn củi đốt thì đã bị lão đại đẩy ra.
Hắn thấy lão đại lảo đảo lạo đến bên bờ núi, không để ý tới hình tượng nằm bò ra đó, với tay xuống dưới.
“Mau lên! Lên đây!”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt đầy lo lắng và căng thẳng của Mạc Thừa, cô nhướng mày, hiển nhiên không hiểu tại sao hắn lại như vậy.
“Mau lên!” Mạc Thừa thấy cô không nhúc nhích, lại giục.
Nhiếp Nhiên nhìn tay hắn, dừng lại nửa giây mới giơ tay ra. Mạc Thừa vừa nhìn thấy cô đặt tay vào tay mình, vội dùng sức kéo cô lên.
“Trừ tay ra cô còn bị thương chỗ nào nữa không?” Mạc Thừa quan sát cô từ trên xuống dưới. 2
“Không, tôi vẫn ổn.” Nhiếp Nhiên hời hợt trả lời.
Lúc cô lăn từ trên núi xuống thấy có mỏm đá nhô ra, thế là cô vội bắt lấy nó nên không bị rơi xuống. Nhưng đồng thời bởi vì lực quá mạnh nên tay cô bị đá sắc cắt vào, lòng bàn tay bị thương.
Mạc Thừa nghe vậy mới thả lỏng, sau đó nắm lấy tay cô hô lên: “Rút lui!”
Vì Nhiếp Nhiên xảy ra chuyện nên hắn đã không còn tâm trạng đối chiến với người
Quân khu 9 nữa, hắn kéo Nhiếp Nhiên không ngừng rút lui về phía sau cùng với đám người kia, cho đến tận khu vực an toàn.
Hắn lái xe với tốc độ nhanh nhất đưa
Nhiếp Nhiên về. Vừa xuống xe, hắn đã nói với tên thuộc hạ đứng ở cửa: “Đi tìm một bác sĩ đến đây.”
“Vâng!”
Tên kia tưởng là Mạc Thừa bị thương, vội vàng đi tìm người.
Nhiếp Nhiên bị Mạc Thừa kéo về phòng.
“Anh cầm đủ chưa?” Nhiếp Nhiên cố nhịn không bùng nổ, đợi xung quanh không còn ai nữa, cô mới nhắc nhở.
Mạc Thừa thấy cổ tay cô bị mình cầm đỏ mới buông tay ra.
“Cô đợi ở đây, bác sĩ sắp đến rồi.”
“Không cần phiền phức thế, tôi tự đi…”
Nhiếp Nhiên còn chưa nói xong đã thấy
Mạc Thừa bực bội gầm lên: “Tôi bảo cô đợi đây thì cứ đợi đi, lắm lời vậy làm gì!”
Nhiếp Nhiên: “…
Đây là lần đầu tiên cô thấy Mạc Thừa nổi giận.
Hình như cô không trêu chọc gì hắn đúng không?
Lúc bầu không khí hơi nặng nề thì một loạt tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, tên thuộc hạ kia kéo một người chạy vào: “Lão đại, bác sĩ tới rồi, anh bị thương ở đâu?”
“Không phải tạo, là cô ấy, tay cô ấy bị thương rồi, mày xem xem.” Mạc Thừa khó chịu chỉ Nhiếp Nhiên.
Hai tên thuộc hạ ngẩn ra, tên bác sĩ đi đến trước mặt Nhiếp Nhiên: “Tay nào? Đưa tôi xem.”