Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2452
CHUYỆN BẤT NGỜ
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng hỗn loạn không ngừng vang lên.
Nhiếp Nhiên chửi thầm một câu. Vừa rồi không nên nổ súng. Đúng là thất sách!
Chỉ sợ lúc nãy người Quân khu 9 chơi trò đuổi bắt là vì nể tình cô đã từng là người
Quân khu 9, là chiến hữu cũ nên mới không nỡ nổ súng.
Ha ha! Đúng là nực cười.
Bọn họ có cái gì mà không nỡ?
Ban đầu cô bắn chết một “chiến hữu”, lại khiến ba người bị thương. Có thể nói là hoàn toàn không để ý tới những tình cảm cũ.
Không biết tại sao cô lại nhớ tới dáng vẻ lo lắng của mấy người Lý Vọng và Vu Thừa
Chinh trắng đêm không ngủ nghĩ cách cho cô thoát thân, còn cô thì không do dự nổ súng về phía bọn họ, cùng với ánh mắt thất vọng, không thể tin của đám người kia…
Hừ!
Một đám ngu xuẩn!
Cô đã phản bội rồi, còn gì phải nghĩ nữa?
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên không thay đổi, nhưng lại nắm chặt súng trong tay hơn đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch. Cô đột nhiên quay người lại, bắn về phía bọn họ không nương tay.
Đoàng!
Người Quân khu 9 thấy Nhiếp Nhiên ra tay tàn nhẫn như vậy thì ai cũng cau mày. Sắc mặt Dịch Sùng Chiêu khó coi tới cực điểm.
Cô phách lối cuồng vọng, hoàn toàn không còn bất cứ tình cảm nào. Viên đạn mang
theo ý uy hϊế͙p͙, giống như ai dám lên thì cứ chuẩn bị chết đi.
Dần dần, dưới sự ngăn cản của Nhiếp
Nhiên, người Quân khu 9 bị chậm lại.
Khoảng cách giữa hai bên được kéo giãn ra không ít nhưng đạn của Quân khu 9 không vì khoảng cách mà buông lỏng chút nào.
Dưới mưa bom bão đạn, người của Nhiếp
Nhiên bị bắn chết không ít. Nhưng những tên này đối với Nhiếp Nhiên mà nói không là gì cả, cho nên chết hay bị thương không có vấn đề gì.
Chỉ cần cô còn sống là được rồi.
Cô chạy như bay, không hề dừng lại vì đám người kia.
Chẳng mấy chốc Mạc Thừa đã dẫn người chạy đến. Mạc Thừa cách cô không xa, hơn nữa tiếng súng càng lúc càng đến gần, đương nhiên hắn biết đã xảy ra chuyện gì nên lập tức dẫn người tới.
Đám thuộc hạ sau lưng Nhiếp Nhiên thấy lão đại nhà mình tới, ai cũng lên tinh thần.
“Nhìn kìa, lão đại tới rồi!”
Tiếng gọi này cực kỳ vang dội giữa núi rừng.
Khí thế của Dịch Sùng Chiêu đột nhiên thay đổi, anh giơ súng lên nhắm vào Mạc
Thừa bắn ba phát. Mạc Thừa lăn một vòng sang bên cạnh, tránh được súng của anh.
Đám người Quân khu 9 thấy đội trưởng nhà mình ra tay quyết đoán, hơn nữa Mạc
Thừa cũng dẫn theo không ít người, vẻ mặt ai cũng thay đổi.
Nhiếp Nhiên biết Quân khu 9 hành động thật rồi.
Đạn lao vun vút khắp nơi khiến dây thần kinh trong đầu Nhiếp Nhiên căng lên. Cứ thế này, có lẽ hôm nay sẽ bị hạ gục ở đây mất.
“Lão đại, hỏa lực của bọn chúng rất mạnh, không ngăn cản được, có cần rút lui trước không?” Cánh tay tên béo đã nhuốm máu.
Mạc Thừa híp mắt lại, đó là biểu cảm quen thuộc thể hiện hắn đang không vui.
Im lặng một lúc, hắn nói: “Không cần, chúng mày phân tán ra, bao vây bọn chúng lại.”
“Bao… bao vây?!” Tên béo kinh hãi.
Bọn chúng tập trung lại mới miễn cưỡng chống lại được người Quân khu 9. Nếu chia ra không phải sẽ bị người Quân khu 9 giải quyết à?
“Không hiểu à?!” Mạc Thừa liếc hắn.
Vừa thấy ánh mắt kia, tên béo đã giật mình, vội truyền lệnh xuống. Những tên này lăn lộn ở đây đã nhiều năm, rất quen thuộc địa hình xung quanh nên nhanh chóng phân tán ra theo địa hình có lợi.
Mạc Thừa liên tiếp ra lệnh.
Sau khi xâu chuỗi những mệnh lệnh và cách làm nhìn có vẻ không theo quy củ nào kia, tình thế đột nhiên thay đổi. Thất bại
Nguồn : we btruy en onlin e.com
mà gã béo nghĩ trong nháy mắt biến thành đánh du kích. Lợi dụng địa hình quen thuộc, bọn chúng quay sang đánh bại người Quân khu 9.
Nhiếp Nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, lại nhìn Mạc Thừa đã nắm rõ tất cả, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu. Thế nhưng dự cảm đó còn chưa tăng lên thì một viên đạn đột nhiên lao về phía cô. Nhiếp Nhiên theo bản năng tránh sang bên trái. Không ngờ lại chỗ cô giẫm lên lại trống, cô đạp hụt, nghiêng nửa người xuống.
Mạc Thừa thấy thế vội giơ tay ra giữ.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy bất thường.