Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2433
LỘ RA SỰ NGU XUẤN
“Hóng mát cái rắm, đang mùa đông hóng cho lạnh chết à!”
Tên béo lẩm bẩm mắng một câu, kết quả bị
Mạc Thừa quét mắt qua làm hắn sợ nhũn cả chân, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng tăng thêm mấy phần.
Lão đại đưa người về đây đã là chuyện xưa nay chưa từng có rồi, bây giờ mới qua mấy ngày sống chung lại còn bảo vệ người ta, thế này không được, thật sự không được!
Hắn không sợ chết vội túm lấy cánh tay
Mạc Thừa, khuyên nhủ: “Lão đại, anh đừng để bị lừa! Trước kia anh làm việc không… bất chấp hậu quả thế này, có phải kế hoạch lần này do cô ta vạch ra không, nếu đúng là thế thì cô ta đang đào hố cho chúng ta
nhảy vào đấy!”
Mạc Thừa nhìn Nhiếp Nhiên, gật đầu:
“Đúng là có công lao của cô ấy.”
Lời hắn vẫn ba phải nước đôi, nhưng tên béo kia mặc kệ, dù sao cô cũng tham gia, tức là có dã tâm không tốt!
Hắn nhảy lên: “Giỏi lắm, cô dám lừa lão đại của chúng tôi! Các anh em, giết chết cô ta cho tao!”
Đám người kia vừa nhìn thấy tên béo muốn rút súng cũng nóng đầu nhao nhao rút súng ra nhắm vào Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên vẫn ngồi im không buồn nhúc nhích, hoàn toàn không sợ hãi.
Chỉ là một bầy khỉ, cô sợ cái gì?
Cô không tin không có sự cho phép của
Mạc Thừa mà bọn chúng dám bắn chết người hắn đích thân đưa về đây ngay trước mặt hắn.
“Trước khi giết chết tôi, tôi rất muốn hỏi tôi lừa lão đại của các anh thế nào?”
Tên béo vội nói: “Cô đang lừa lão đại của chúng tôi! Chúng tôi đi theo lão đại đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy anh ấy vạch ra kế hoạch kiểu này! Ngay cả kế hoạch rút lui cũng không có, nếu thất bại, há chẳng phải là không còn chỗ trốn à!”
“Không sai! Ngay cả đường lui cũng không có, căn bản là ép chúng tôi vào đường chết!”
Đám người rất kích động, thi nhau công kích cô.
“Tôi rất nghi ngờ vừa rồi rốt cuộc các anh có hiểu kế hoạch này không.” Nhiếp Nhiên xì một tiếng, ngồi thẳng người lên, gõ ngón tay trỏ lên mặt bàn: “Chúng ta đã chiếm địa bàn của Trì Tranh Bắc nhân lúc Quân khu 9 giao chiến với hắn ta, nếu các anh chạy đi, vậy ai đi chiếm địa bàn? Cái kế hoạch này còn có ý nghĩa gì nữa?”
Bọn chúng muốn cùng Quân khu 9 đánh gọng kìm, sau đó nhân lúc đó mà chiếm trọn khu vực biên giới. Quân khu 9 vừa giải quyết Trì Tranh Bắc xong sẽ không có sức lực đầu tiếp tục tấn công Mạc Thừa nữa, một khi bọn họ rút lui, ít nhất một phần hai địa bàn của Trì Tranh Bắc đã rơi vào tay Mạc Thừa rồi.
Đến lúc đó hắn sẽ thành lão đại của nơi này.
“Nhưng nếu không chiếm được thì sao?”
Tên béo lại khó chịu chất vấn.
Nhiếp Nhiến cong môi cười: “Bây giờ anh đang nghi ngờ năng lực của lão đại anh à?”
Hắn còn chưa nói tiếp, Nhiếp Nhiên đã thu lại nụ cười: “Nếu Quân khu 9 có thể giải quyết Dư Xuyên thì cũng có thể giải quyết
Trì Tranh Bắc và các anh. Các anh có hiểu đạo lý môi hở răng lạnh không? Nếu không làm sẽ chết, làm cũng có thể sẽ chết, vậy tại sao không làm? Cái chữ “có thể này có quá
nhiều điều chưa biết, có lẽ các anh sẽ mở ra được một đường sống mới đồng thời mở ra địa bàn mới, chẳng lẽ các anh không muốn liều một lần à? Hay là các anh không tin lão đại của mình?”
Cô nói năng hùng hồn, đặc biệt là mấy chữ cuối cùng gần như đập vào trong lòng bọn chúng khiến tất cả ngẩn ra.
Tên béo phản bác: “Dĩ nhiên không phải rồi! Sao chúng tôi lại không tin lão đại của mình chứ!”
“Đúng thế, lão đại của chúng tôi sao chúng tôi không tin được?”
“Nếu đã thế, các anh còn xoắn xuýt điều gì?” 66
Một câu đơn giản đã giải quyết được đám người kia.
Đến khi bọn chúng lờ mờ rời đi, Mạc Thừa mới cười lớn, nói với Nhiếp Nhiên: “Miệng
lưỡi của cô đúng là sắc bén, nói mấy câu đã khiến thuộc hạ của tôi xoay vòng vòng.”
Hắn nhìn xuống đôi môi Nhiếp Nhiên, ánh mắt u ám đi mấy phần.
Nhiếp Nhiên vẫn đang nhìn ra cửa nên không phát hiện ra ánh mắt Mạc Thừa:
“Thuộc hạ xoay vòng vòng theo tôi thì có gì đâu, nếu lão đại của bọn họ cũng như vậy mới lợi hại.”
Nói xong cô mới quay đầu lại.
Mạc Thừa hừ lạnh: “Vậy thì chẳng phải là lão đại đó rất ngu à?”
“Lão đại đó bị tội lừa nhiều lần như vậy, không phải đã sớm lộ ra sự ngu xuẩn rồi sao?” Nhiếp Nhiên nhướng mày cười với hắn.
Mạc Thừa sầm mặt lại: “Lần này cô đánh trận đầu, đừng có mà thua ngay đấy, đến lúc đó tôi không giúp được cô đâu.”
“Nói như anh từng giúp tôi ấy.” Nhiếp
Nhiên quét mắt qua hắn rồi dẫn Dương
Thụ đi.
Mạc Thừa híp mắt lại, vân về đầu ngón tay hết lần này đến lần khác.
“Sớm muộn gì tôi cũng phải thử mùi vị của cái miệng nhỏ kia…”