Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2430
CÔ ĐÁNH TRÂN ĐẦU
Bởi vì tuần sau sẽ hành động nên mấy ngày tiếp theo Mạc Thừa luôn nhốt mình ở trong phòng, còn Nhiếp
Nhiên thì ngày nào cũng rảnh rỗi. Điểm khác biệt duy nhất là cô và Dương Thụ không cần đi theo đám người kia bắt người vui đùa nữa.
Đám người kia không còn khiêu khích
Nhiếp Nhiên giống như trước kia, không biết là Mạc Thừa cố ý cảnh cáo bọn chúng hay là chai rượu của cô đập cho bọn chúng
. sợ rồi.
Nhưng bọn chúng vẫn không tín nhiệm cô.
Nhiếp Nhiên không quan tâm.
Mà Dương Thụ thì lại khinh thường những
kẻ giết người không chớp mắt này. Sở dĩ anh ta vẫn ở lại chỗ này hoàn toàn là vì
Nhiếp Nhiên.
Sau ba bốn ngày nhàn nhã, Mạc Thừa lại gọi cô đến căn phòng mấy ngày trước, cô hỏi thẳng: “Có chuyện gì?”
Mạc Thừa cầm một ly rượu vang trong tay:
“Cô không định ngồi không hưởng lộc thật đấy chứ?”
“Không phải anh nói sợ tôi thấy Quân khu 9, kích động sẽ phá hỏng kế hoạch của anh à?”
Dáng vẻ lo nghĩ cho Mạc Thừa khiến hắn bật cười, rõ ràng là đang chặn họng hắn.
“Nói là thế, nhưng năng lực của cô quá xuất sắc, nếu không để cô phát huy đến trình độ cao nhất thì hơi lỗ.”
Tư thế của hắn thờ ơ, nhưng Nhiếp Nhiên lại biết ánh mắt hắn sắc bén thế nào, cô cũng rót cho mình một ly rượu, cười hỏi:
“Vậy anh hy vọng tôi làm nhân vật gì trong kế hoạch của anh?”
Mạc Thừa nhướng mày, cười: “Đánh trận đầu.”
“Anh muốn tôi đánh trận đầu?” Nhiếp
Nhiên không bất ngờ, giống như nó đã nằm trong dự tính của cô.
Mạc Thừa: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
“Có.” Nhiếp Nhiên gật đầu: “Nếu như anh muốn tôi đánh trận đầu thì tôi phải dẫn đội, nhưng tôi không dùng được người của anh, bọn họ không nghe tôi.”
Mạc Thừa vốn còn tưởng nguyên nhân gì ghê gớm, hóa ra là vì cái này: “Không nghe cô? Cô đánh bọn chúng đến nỗi bây giờ thấy cô bọn chúng phải đi vòng mà còn dám không nghe cô à?”
Rõ ràng hắn đang làm khó, muốn cô tự đi giải quyết. Giống như ban đầu cô mới vào đây, đám người kia ầm ĩ ngay trước mặt cô và Mạc Thừa, thật ra chỉ là diễn kịch thôi.
Cô cười khẽ: “Nếu anh tự tin như vậy thì tôi cũng hết cách rồi, nhưng tôi nói trước, ngay cả chiến hữu tôi cũng ra tay được thì sẽ không để ý đến đám người kia đâu. Nếu bọn họ chọc giận tôi, tôi sẽ không lưu tình, cho nên tốt nhất anh chuẩn bị tâm lý còn chưa khai chiến, thuộc hạ của anh đã chết đi.”
Dường như cô chưa bao giờ để tâm đến sự thăm dò và làm khó của Mạc Thừa.
Quả nhiên Mạc Thừa sầm mặt lại, lần nào làm khó cô hắn cũng thua!
Nhưng hắn lại không thể làm gì.
Hắn không thể để thuộc hạ của mình bị
Nhiếp Nhiên giết sạch được đúng không?!
Đúng như cô nói, ngay cả chiến hữu cô cũng ra tay được, nói gì đám người không có quan hệ này.
Nếu không vui, nói không chừng cô sẽ làm thật.
“Yên tâm, bọn chúng không dám chọc giận cô đâu.”
Câu này của hắn chính là lời bảo đảm.
Nhiếp Nhiên cười híp mắt nâng ly lên:
“Nếu thế, vậy tôi không còn vấn đề gì nữa.”
Cô khẽ nhấp một ngụm rồi để ly xuống, định đi.
Mạc Thừa hỏi: “Cô không hỏi kế hoạch của tôi à?”
Nhiếp Nhiên cười: “Anh muốn nói tự nhiên sẽ nói, còn không muốn nói, tôi có hỏi nhiều cũng vô ích.”
“Cô rất thông minh.” Mạc Thừa thật sự chưa từng gặp cô gái nào thông minh thế này, rõ ràng cô không che giấu thái độ muốn biết, nhưng lại không hỏi, khiến hắn đành phải tự mình nói ra: “Không phải tôi không muốn nói, mà là tôi không biết phải nói thế nào.”
Hắn muốn xem dáng vẻ tò mò của cô.
Sau đó hắn được như nguyện thấy Nhiếp
Nhiên khẽ cau mày lại hỏi: “Anh có ý gì?”
Mạc Thừa rất hài lòng: “Tình báo của cô quá đơn giản, tôi không thể nào sắp xếp lần hành động này được.”
Nhiếp Nhiên sầm mặt lại: “Vậy vừa rồi anh nói tôi đi đánh trận đầu cái gì?”
Ngay cả kế hoạch cũng chưa có, lấy đâu ra đánh trận đầu. Bạn không có nhiều thời gian, tuần sau sẽ ra tay rồi.