Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2420
CẮT ĐỨT QUAN HỆ
Lúc thấy người kia xuất hiện, cuối cùng Nhiếp Nhiên mới dám thả lỏng bàn tay đã siết chặt đến trắng bệch ra.
“Mạc Thừa?”
Vu Thừa Chinh nhìn rõ người xuống xe, ánh mắt sắc bén hơn hẳn.
Mạc Thừa nhìn qua chỗ anh ta, cười chào hỏi: “Ồ? Đội trưởng Vu, người quen cũ nha!”
Vu Thừa Chinh không vui vì sự xuất hiện của hắn, rõ ràng là một phần tử phạm tội lúc nào cũng có thể bị bắt lại phách lối, dám xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy, đúng là không biết sống chết!
“Anh tới đây làm gì?” Anh ta lạnh giọng chất vấn.
Mạc Thừa cười đi tới bên cạnh Nhiếp
Nhiên, nói với Vu Thừa Chinh: “Người của tôi ở đây, đương nhiên tôi cũng ở đây rồi.”
“Người của anh?” Ánh mắt Vu Thừa Chinh rét lạnh, quay sang nhìn chằm chằm Nhiếp
Nhiên, mím chặt môi lại: “Nhiếp Nhiên, cô có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Thấy Nhiếp Nhiên hờ hững, Vu Thừa Chinh hỏi: “Ý trên mặt chữ là ý gì, cô nói rõ cho tôi!”
Nhiếp Nhiên trang trọng nói từng chữ một:
“Từ hôm nay trở đi tôi không còn là người
Quân khu 9 nữa, tôi đã cắt đứt quan hệ với
Quân khu 9 rồi!” ?
“Nhiếp Nhiên, cô điên rồi ư? Cô có biết mình đang nói gì không!”
“Đúng vậy Nhiếp Nhiên, sao cô có thể kết bè phái với loại người này được? Chẳng lẽ cô không biết hắn là ai sao?!”
“Nhiếp Nhiên, cô tỉnh táo lại đi, đừng có làm bừa!”
Đáng tiếc đối mặt với những chiến hữu cũ,
Nhiếp Nhiên vẫn không hề nao núng, có vẻ cô đã quyết định rồi.
“Nhiếp Nhiên, cô chắc mình sẽ gánh vác được hậu quả của chuyện này chứ?!” Vu
Thừa Chinh dùng chút lý trí cuối cùng để chất vấn: “Cô làm thế đúng là uổng công
Tiểu đoàn trưởng khổ tâm vì có nhiều năm!”
Không nhắc đến Tiểu đoàn trưởng còn đỡ, vừa nhắc đến ông, vẻ mặt vốn còn bình tĩnh của Nhiếp Nhiên liền trở nên u ám:
“Đừng nhắc đến ông ta với tôi! Tôi thế này đều nhờ ông ta ban tặng cả!”
Gió lạnh thổi qua khiến cô càng thêm đáng sợ.
“Đại ân đại đức của ông ta, Nhiếp Nhiên tôi sẽ vĩnh viễn nhớ trong lòng, cả, đời, sẽ, không, quên!”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ cuối cùng, đủ để có thể thấy cô giận dữ và căm hận thế nào.
“Nhiếp! Nhiên!”
Vu Thừa Chinh không hiểu sao cô lại căm hận đến thế. Tiểu đoàn trưởng đã cố gắng vì chuyện của cô rất lâu, cô nên cảm kích mới đúng.
Lúc Vu Thừa Chinh nhìn chằm chằm Nhiếp
Nhiên, đã thấy Mạc Thừa chen vào giữa, chắn trước mặt cô, cười tươi tắn nói: “Ngại quá, cắt ngang một chút. Bây giờ tôi đang vội về chúc mừng người mới gia nhập, đội trưởng Vụ có thể để tôi đi không?”
“Anh cảm thấy thế nào?” Vu Thừa Chinh vốn đã rất không vui vì sự xuất hiện của hắn rồi, nếu không phải sợ Nhiếp Nhiên nhân lúc loạn lạc chuồn mất, anh ta đã đấu
với đám người này, đâu có để cho Mạc
Thừa phách lối ở đây?
Mạc Thừa nhún vai, tự giác trả lời thay anh ta: “Xem ra là không rồi.”
Nói xong hắn giơ tay lên búng một cái. Một đám người đồng loạt xuất hiện, bao vây thành hình vòng cung trước mặt các binh lính Quân khu 9.
Chẳng trách ngang ngược thế, hóa ra đã sớm tìm người đến rồi.
Nhiếp Nhiên nhìn đám người kia, thầm nghĩ.
“Không biết thế này đội trưởng Vụ đã để tôi đi được chưa?” Mạc Thừa nghiêng đầu.
Vu Thừa Chinh chỉ muốn bắn nát đầu hắn!
“Mạc Thừa, anh tưởng dẫn theo bằng này người là chống đỡ được ư? Vậy anh coi thường Quân khu 9 quá rồi.”
Mạc Thừa đấu tranh với người Quân khu 9
nhiều năm, đương nhiên hắn biết: “Tôi không cần chống đỡ, tôi chỉ cần đưa cô ấy đi là được rồi.”
Nói cách khác, cho dù hy sinh tất cả mọi người ở đây, hắn cũng phải đưa Nhiếp
Nhiên đi.
Vẻ mặt Vu Thừa Chinh lạnh lùng: “Cô ấy sẽ không đi theo anh.”
“Chuyện này không phải do anh định đoạt, mà là do cô ấy.”
“Nhiếp Nhiên, tôi khuyên cô một lần cuối cùng, đừng có làm bậy.”
Nhiếp Nhiên không có bất cứ dao động nào: “Trở về chuyển lời cho Lý Tông Dũng giúp tôi, hôm nay ông ta cho tôi món quà lớn như vậy, nhất định tôi sẽ trả lại ông ta một bất ngờ lớn hơn!”
Trong lúc mọi người không kịp phản ứng, cô đã bắn vào trong đám người khiến một người ngã xuống đất.