Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2395
LÀ AI ĐANG ÉP AI?
Nghĩ đến đây ông lại thấy đau đầu, không biết với những chứng cứ mình có, cô sẽ kiếm cớ gì để đổi trắng thay đen.
Lý Vọng hỏi: “Vậy phải làm thế nào? Mặc dù Lý Kiêu chưa chết nhưng Cửu Miêu chết rồi, nếu cô ấy nhận sẽ phải một mạng đền một mạng.”
Vẻ mặt Vu Thừa Chinh cũng nặng nề: “Rốt cuộc cô ấy muốn che giấu điều gì?”
Lý Tông Dũng đỡ trán, che giấu điều gì ư?
Còn che giấu gì nữa!
Suy cho cùng nghiệp này vẫn là do Nhiếp
Nhiên phạm phải!
Đúng là báo ứng luân hồi!
Lý Tông Dũng thầm thở dài, khó khăn lắm mới yên ổn được ít ngày, cứ nghĩ một khi chuyện biên giới được giải quyết, hai đứa nhỏ sẽ kết hôn, không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện này.
May mà Dịch Sùng Chiều đi họp, phải mấy ngày nữa mới về, nếu không thế nào cũng cãi nhau.
“Các cậu bận cả ngày rồi, về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải huấn luyện nữa.” Lý
Tông Dũng lấy lại tinh thần, nói với bọn họ.
Vu Thừa Chinh cau mày: “Vậy chuyện này…”
“Tôi sẽ tự quyết định, các cậu về đi.” Lý
Tông Dũng không đợi anh ta nói xong đã đuổi họ đi.
Chuyện đến nước này, trong lòng ông đã biết được đại khái rồi. Nhiếp Nhiên thế này chắc chắn là có liên quan đến Cổ Lâm.
Ông không lãng phí thời gian trong phòng làm việc nữa mà bước nhanh đến phòng giam.
Lúc này đường chân trời phía xa đã hiện lên ánh sáng bàng bạc.
Thấy một ngày trôi qua, ông càng gấp gáp hơn. Nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, không thể kéo dài được.
Nhiếp Nhiên vẫn duy trì tư thế cũ ngồi ở mép giường không nhúc nhích, có vẻ cả đêm không ngủ. Cô ngẩng đầu lên, thấy Lý
Tông Dũng xuất hiện ở cửa thì hờ hững hỏi: “Tiểu đoàn trưởng, ngài không mệt à?”
Từ khi cô đi vào căn phòng tối này, Lý Tông
Dũng đã đến ba lần rồi. Thường xuyên ra vào thế này không phải chuyện một Tiểu đoàn trưởng nên làm.
“Nếu cô an phận thì tôi có cần phải như vậy không?!”
“Không phải tôi đang an phận à?”
“An phận? Cô an phận chỗ nào?! Cô nói với tôi là cô nổ súng giết Lý Kiêu, vậy tôi hỏi cô, tại sao hiện trường lại tìm được hai khẩu súng?”
Nhiếp Nhiên sững sờ, lúc này mới nhớ ra trừ khẩu súng trên tay mình, trên người
Cửu Miêu cũng có súng. Có lẽ bọn họ căn cứ vào hai tiếng súng kia để phán đoán.
Nhiếp Nhiên là người thông minh, cô trả lời: “Một khẩu súng bị đá vỡ, đương nhiên tôi phải dùng khẩu súng thứ hai để giết người rồi.”
“Ý cô là ban đầu cô muốn giết Lý Kiều, sau đó Cửu Miêu nhìn thấy, ngăn cản cô, đá khẩu súng đi, rồi cô nổ súng giết Cửu Miêu, đúng không?” Lý Tông Dũng hỏi tiếp.
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, chắc chắn không có bất cứ sơ hở gì mới gật đầu:
“Đúng thế.”
“Đúng cái đầu cô! Cho dù cô mang súng, vậy khẩu súng còn lại ở đâu ra? Bây giờ
không phải trong nhiệm vụ, trên người binh lính không được phép đeo súng! Là ai lén mang súng?!”
“Ngài rất rõ tình hình của Cửu Miêu, cô ta mang súng trên người là rất bình thường.
Tôi cướp súng trong tay cô ta, bắn phát thứ hai.”
Cửu Miêu là gian tế, mang súng cũng không phải chuyện lạ nên Nhiếp Nhiên trả lời rất thản nhiên. Nhưng cô không ngờ là
Lý Tông Dũng lại đợi câu trả lời này.
“Vậy tại sao cô ta phải mang súng?”
Nhiếp Nhiên cau mày, cứ cảm thấy trong lời này có vấn đề gì đó, nhưng nhất thời lại không tìm được nên trả lời: “Sao tôi biết được, nói không chừng cô ta vốn muốn giết ai đó, kết quả lại bị tôi cướp trước.”
Lý Tông Dũng cười hỏi: “Nếu cô ta đã mang súng muốn giết người trong đơn vị thì sao phải ra tay giúp Lý Kiêu?”
Nhiếp Nhiên không ngờ ông lại tính toán
từng bước, trọng điểm vốn không phải là hai viên đạn kia, cô ngẩn ra:
Lý Tông Dũng chắp hai tay sau lưng nhìn cô: “Nói đi, tại sao không nói tiếp? Không nói dối được tiếp à?”
Nhiếp Nhiên đạp vào bẫy của ông, biết dù mình nói như thế nào thì vẫn sẽ bị ông tóm lấy, giãy giụa còn không bằng khoanh tay chịu trói.
“Ngài cần gì phải ép tôi…”
Cô khẽ thở dài làm Lý Tông Dũng tức giận trợn mắt: “Là tôi ép cô hay là cô đang ép tôi?!”
Trong phòng giam tối đen yên lặng không một tiếng động. Nhiếp Nhiên ngồi im không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên nhìn Lý Tông Dũng:
“Tiểu đoàn trưởng, ngài để tôi đi đi…”