Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2357
KHÔNG THỂ ĐỂ ANH CHỊU UẤT ỨC
Nhiếp Nhiên nghe thấy anh thấp giọng khẽ nói bên tai mình, mặc dù khóe miệng cong lên nhưng vẫn cố ý xụ mặt, hung dữ nói: “Này này này, cái gì gọi là cho dù nghi ngờ? Sao hả, anh cảm thấy em không xứng với anh thật đúng không?”
Dịch Sùng Chiều ngẩn ra, biết là cô cố ý, anh khẽ cười ôm cô vào trong lòng: “Đâu có, anh chỉ đưa ra ví dụ thôi.”
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn hừ lạnh: “Ai nghi ngờ ai còn chưa biết đâu.”
Dịch Sùng Chiêu rất thích dáng vẻ kiêu ngạo hếch cảm của cô, anh cúi đầu dùng sức hôn lên môi cô, sau đó mới nói: “Đúng đúng đúng, phải là bọn họ nghi ngờ em,
sao mắt nhìn của em lại kém như vậy, trong Quân khu 9 có bao nhiêu binh lính trẻ tuổi có tiền đồ sao lại nhìn trúng một người đàn ông hơn mình mười tuổi?”
Anh chỉ muốn hùa theo cô thôi, kết quả cô lại được đằng chân lân đằng đầu gật đầu, nói: “Đúng thế, mắt nhìn quá kém.”
Anh giận đến nỗi siết chặt cánh tay lại, cắn mũi cô: “Em cố ý chọc giận anh đúng không?”
Nhiếp Nhiên cau mày, vô tội nói: “Rõ ràng là anh tự nói mà.”
“… Tiểu đoàn trưởng nói thật không sai, nếu nói về bản lĩnh già mồm át lẽ phải, không ai qua được em cả.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, liếc anh: “Bây giờ anh đang chê em à?”
“Anh đâu dám, bây giờ em là người nổi tiếng trong đơn vị rồi.”
Dịch Sùng Chiêu vốn muốn khen kế hoạch
chiến lược lần này của cô không tệ, nhưng
Nhiếp Nhiên nghĩ đến hai tiếng bị vây xem vừa rồi, chỉ cảm thấy cạn lời: “Chứ còn gì nữa, sắp thành quốc bảo luôn rồi.”
Dịch Sùng Chiêu cười: “Ai bảo em dùng cách công khai phách lối như vậy?”
Cưỡng hôn cấp trên của mình ngay trước mặt binh lính ba đơn vị khác cùng với các lãnh đạo, cô không nổi tiếng mới là lạ.
“Anh không thích à?” Nhiếp Nhiên thấy anh cười sắp rách cả miệng, lạnh lùng hỏi ngược lại.
“Thích.”
Nhiếp Nhiên hừ lạnh: “Anh thì thích rồi, em mới phải chịu tội đây này.”
“Em hối hận rồi à?”
Cô gật đầu: “Vô cùng hối hận! Sớm biết còn không bằng không công khai.”
Ai ngờ nụ cười của người trước mặt lập tức biến mất, anh giữ chặt lấy cô: “Không
được! Bây giờ em hối hận cũng không kịp rồi! Tất cả mọi người đều đã biết em là người của anh.”
“Được rồi được rồi, em thu lại câu kia, em thu lại còn không được sao?”
Xem ra anh thật sự rất để ý đến chuyện công khai. Trước kia cô chưa bao giờ thấy anh vì một câu nói tùy tiện của mình mà có phản ứng lớn như vậy.
“Vui đến thế cơ à?”
“Đương nhiên rồi, bây giờ anh có một người bạn gái bá đạo, vui chứ.”
“Anh vui là được rồi.”
Anh thăm dò: “Vậy em có vui không?”
“Nói thật, đúng là bản thân em hơi không muốn, em không thích lúc nào cũng bị người khác chú ý, cũng không thích để lộ chuyện riêng của mình ra cho bọn họ xem.”
Có lẽ đây là bệnh nghề nghiệp, kiếp trước cô là sát thủ, đương nhiên có xu hướng ẩn nấp trong đám người chứ không phải bị để ý.
Mà thân phận của Dịch Sùng Chiếu lại đặc biệt, chỉ cần có chút động tĩnh là cả đơn vị đều biết. Cho nên cô không quá mặn mà với chuyện công khai.
“Tại sao em không nói với anh?” Đây là lần đầu tiên anh nghe được suy nghĩ của cô.
Hóa ra anh hiểu lầm cô.
“Nếu em nói với anh, anh….”
Anh nhất định sẽ không so đo những chuyện kia, còn giận em nữa.
Nhiếp Nhiên cười: “Không thể bởi vì em không thích mà khiến anh phải chịu uất ức theo được.”
Cô không hiểu những thỏa hiệp và trách nhiệm trong tình cảm, nhưng cô hiểu anh đã chịu quá nhiều uất ức rồi.