Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2356
EM KHÔNG MUỐN NGƯỜI KHÁC NGHI NGỜ ANH
Dịch Sùng Chiêu vội vàng trở về phòng làm việc sửa sang lại tài liệu, muốn nhanh chóng xuống tầng tìm
Nhiếp Nhiên. Đến lúc xong xuôi xuống đến nơi thì thấy tất cả đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, mọi người đều ngồi đợi ăn cơm rồi.
Hôm nay ba đơn vị cùng đồng tâm hiệp lực nấu cơm nên đồ ăn vô cùng phong phú, ngay cả sủi cảo cũng làm đủ kiểu khác nhau.
Đang mùa đông nên có một nồi lẩu, một đĩa sủi cảo nóng bốc khói đã thấy ấm áp.
Cảm giác giống như ăn Tết.
Người trong phòng ăn thấy Dịch Sùng
Chiếu xuất hiện một mình ở cửa phòng ăn, tất cả đều yên tĩnh lại, nhìn qua lại giữa anh và Nhiếp Nhiên.
Anh thấy thế cũng không biết có nên vào hay không.
May mà sau đó Lý Tông Dũng và mấy lãnh đạo khác cũng xong việc đi đến đây mới hóa giải được bầu không khí kỳ lạ này.
Lý Tông Dũng thấy trên bàn đầy ắp đồ ăn và thịt thì rất vui vẻ: “Mọi người cực khổ nhiều ngày rồi, hôm nay ăn uống no say đi, đừng câu nệ.”
“Rõ!”
Có câu này của Lý Tông Dũng, tất cả các binh lính đều thả lỏng.
Dịch Sùng Chiêu và đội phó ngồi cùng bàn với nam binh, dù sao cũng là đàn ông, đương nhiên không hóng chuyện như nữ binh, hơn nữa cũng ngại vì đội trưởng Dịch là cấp trên nên bọn họ không dám trêu
chọc, chỉ tập trung ăn.
Buổi tối hôm đó mọi người rất hứng khơi, ăn tối xong vẫn chưa đã lại đi đốt lửa ăn tiếp, tất cả ở trong sân huấn luyện uống rượu hát ca.
Những vị lãnh đạo dĩ nhiên không tham dự, bọn họ còn có rất nhiều công việc phải làm, hơn nữa bọn họ ở đó thì các binh lính cũng không thoải mái lắm nên không quấy rầy đám thanh niên này giải trí nữa.
Quả nhiên, lãnh đạo vừa rời đi, bầu không khí lập tức trở nên thoải mái hơn hẳn.
Nhiếp Nhiên đau đầu, muốn tìm một chỗ tránh đi, ai ngờ chưa được bao xa đã bị
Dịch Sùng Chiêu bắt mất.
“Anh vội như vậy làm gì?”
“Em cưỡng hôn anh ngay trước mặt mọi người.” Anh ôm cô đi vào rừng cây nhỏ, đặt cô lên thân cây: “Em nói xem ai gấp hơn?
Hả?” Đ
Nhiếp Nhiên đảo mắt: “Hình như là em.”
Dịch Sùng Chiều vùi đầu vào hõm vai cô khẽ cười ra tiếng: “Cho nên anh đang giúp em đấy…”
Dứt lời anh tìm đến môi cô.
Không giống nụ hôn lướt qua như cô vừa rồi mà là hung hãn xâm nhập, giống như muốn đi sâu vào trái tim cô.
Anh quấn lấy cái lưỡi trơn nhẵn của cô không ngừng dây dưa, tay lại không tự chủ được di chuyển từ lưng xuống eo, khẽ vuốt ve.
Bên ngoài rừng cây truyền tới tiếng cười đùa của những binh lính, mà trong rừng cây Nhiếp Nhiên lại có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của Dịch Sùng Chiêu.
Thịch thịch… thịch thịch…
Sau nụ hôn dài kết thúc, anh chạm trán mình vào trán Nhiếp Nhiên, thấp giọng hỏi: “Tại sao?” Đôi mắt của anh sáng ngời,
khóe miệng cũng cong lên: “Tại sao tự dưng lại công khai?”
Anh nhớ rõ là cô không muốn.
“Không phải anh muốn sao?” Nhiếp Nhiên bị hôn nên hơi thở không ổn định.
“Đúng là anh muốn, nhưng lúc đó…”
“Lúc đó em không muốn, ngoài nguyên nhân Cửu Miêu ra thì là không muốn người khác thấy mắt nhìn của anh không tốt.”
Thể lực của cô kém, ban đầu vì nhiệm vụ của anh mà phóng hỏa đốt thôn, cho dù không tính là ác những danh tiếng cũng chẳng ra sao cả. Trước kia ở đơn vị, Dịch
Sùng Chiêu lợi hại như vậy, có nhiều người lấy anh làm gương, Vu Thừa Chinh còn coi anh là đối tượng sùng bái của mình. Cho nên cô sợ một khi mình và anh công khai, người khác sẽ nói người như cô làm sao có thể xứng với đội trưởng Dịch của bọn họ.
Nguồn : we btruy en onlin e.com
“Vì thế em mới tự chứng minh mình trong lần diễn luyện này?” Anh cười hỏi.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, suy nghĩ một lát mới nói: “Không hẳn là thế, nhưng anh cũng có thể cho là vậy.”
“Lần này em làm rất tốt, anh nghĩ không ai dám nghi ngờ mắt nhìn của anh đâu.” Dịch
Sùng Chiêu ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói:
“Cho dù nghi ngờ thì đã sao, em tốt thế nào trong lòng anh rõ nhất, không cần bọn họ phán xét.”
Cho dù Nhiếp Nhiên tệ hại thì ở trong lòng anh, vẫn không ai có thể thay thế được cô.
Sẽ không ai hiểu được.
Dĩ nhiên, cũng không cần người khác hiểu!