Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2351
CƯỠNG HÔN? GIỎI QUÁ CHỊ TÔI!
Mọi người nhìn thấy Nhiếp Nhiên đút hai tay trong túi nhìn Lý Tông
Dũng.
“Cô không hài lòng à?” Lý Tông Dũng nhất thời không biết cô muốn làm gì.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nói: “Phần thưởng nghỉ ngơi nửa tiếng này để cho tất cả đội Xanh, nhưng lần này tôi góp sức không nhỏ đúng không? Có thể xin phần thưởng khác chứ?”
“Hả?” Lý Tông Dũng biết Nhiếp Nhiên nhiều năm như vậy, chưa từng thấy cô chủ động đòi thưởng cái gì, cho dù làm nhiệm vụ trở lại cô cũng không nói một câu, sao
hôm nay lại khác thường thế này?
Bởi vì sự khác thường này mà Lý Tông
Dũng quyết định xem xem.
“Vậy cô muốn phần thưởng gì?” Ông hỏi.
Mọi người cũng đều đồng loạt nhìn Nhiếp Nhiên, muốn xem cô định đòi phần thưởng ghê gớm gì.
Nhiếp Nhiên nhướng mày đi nhanh đến chỗ… Dịch Sùng Chiêu bên cạnh Lý Tông Dũng
“Tôi muốn… cái này…”
Vừa dứt lời đã thấy cô chủ động kiễng quân, vòng tay qua cổ Dịch Sùng Chiều hôn anh.
Động tác của cô rất nhanh, ngay cả Dịch Sùng Chiêu cũng không ngờ, anh đờ đẫn tại chỗ.
Binh lính trợn to mắt hít sâu một hơi.
Chuyện gì thế này?!
Nhiếp… Nhiếp Nhiên hôn đội trưởng Dịch?!
Bọn họ không nhìn lầm chứ?
Chuyện này là thật sao?!
Sau cơn kinh ngạc cực lớn, tất cả đều ồ lên.
“Trời ơi! Tôi không nhìn lầm chứ?!” Hà
Giai Ngọc và Nghiệm Hoài Vũ cùng với mấy người Uông Tự Minh há hốc mồm như bị sét đánh.
“Là tôi điên hay là Nhiếp Nhiên điên thế?”
Đám người Triệu Thiển Mạch và Manh Kiệt cũng phát điên.
Lý Vọng và Cố Vinh An đưa Dương Thụ đi chữa trị về nhìn thấy mà cứng đờ tại chỗ:
“Nhiếp… Nhiếp Nhiên điên rồi à?”
Vào giây phút đó tất cả mọi người đều cảm thấy Nhiếp Nhiên điên rồi.
Khủng bố quá!
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Dịch Sùng Chiêu, muốn xem tiếp theo đội trưởng Dịch của bọn họ sẽ có phản ứng gì.
Là đẩy cô ra, hay là đẩy xong phạt?
Mọi người đều không cho là anh đồng ý vì
Nhiếp Nhiên là người bị Dịch Sùng Chiêu phạt nhiều nhất.
Sau nụ hôn khẽ này, Nhiếp Nhiên buông Dịch Sùng Chiều ra.
Dịch Sùng Chiêu đờ đẫn năm giây vì chấn động to lớn này, còn chưa hoàn hồn lại.
Anh không biết làm sao nên chỉ duy trì vẻ mặt như cũ, nhìn Nhiếp Nhiên, nói: “Xem ra Tiểu đoàn trưởng nói đúng, cô phải học lại quy củ của đơn vị mới được!”
Đến rồi, đến rồi!
Sắp bị mắng rồi!
Sắp bị giáo huấn rồi!
Sắp bị phạt rồi!
Nhiếp Nhiên thản nhiên cười: “Ý anh là sao?”
Dịch Sùng Chiều nghiêm túc nói: “Trước khi làm bất cứ chuyện gì đều phải báo cáo, lúc cô vào đội tân binh, sĩ quan huấn luyện của cô không nói với cô à?”
Mọi người nghe mà cạn lời, đây là trọng điểm à?!
Là trọng điểm sao?!
Bây giờ trọng điểm không phải là ngài bị một nữ binh cưỡng hôn trước đám đông à?!
Lúc tất cả mọi người đều sắp phát điện thì nghe thấy Nhiếp Nhiên nói một câu càng phát điên hơn: “Ồ? Vậy báo cáo, tôi có thể hôn anh không?”
Mọi người rất muốn hỏi: Cô ngang ngược như vậy được hả?!
Lãnh đạo vẫn còn ở đây mà!
Chúng tôi vẫn còn ở đây mà!
Sẽ mất mặt đấy!
Đến lúc đó sẽ mất mặt cả ba đơn vị!
Lúc đám người này đang sốt ruột, quả nhiên nghe thấy Dịch Sùng Chiều nghiêm túc trả lời: “Không thể.”
Trong đầu người chung quanh hiện lên năm chữ: Xong rồi! Mất mặt rồi!
Nhưng sau đó bọn họ lại nhìn Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt đau lòng. Mặc dù cưỡng hôn nhưng Nhiếp Nhiên là nữ binh, bị đội trưởng từ chối thật đáng thương.
Bọn họ còn chưa nghĩ xong lời an ủi thì thấy Dịch Sùng Chiêu nhỏ giọng nói: “Buổi tối không có ai mới có thể cho cô hôn.”
Cái gì?!
Đội trưởng Dịch có ý gì?
Buổi tối cho cô hôn?
Ý là…
Đệt đệt đệt!
Hai người này chơi thế mà được à?
Rõ ràng họ đang bị ép ăn cẩu lương!
Hai người có nghĩ đến cảm giác của một đám cẩu độc thân này không!
Đáng tiếc, hai người không nghe thấy tiếng gào thét trong nội tâm bọn họ, Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Ồ, vậy tôi tạm thời không cần thưởng nữa.” Cô nói với Lý Tông Dũng: “Tiểu đoàn trưởng, tôi xong rồi.”