Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2328
CÓ NGƯỜI SỐT RUỘT RỒI
Nhiếp Nhiên thấy mặt cô ta đỏ lên,
Nghiêm Hoài Vũ cười thì tốt bụng chuyển chủ đề: “Mọi người đã quen với đơn vị mới chưa?”
Kiều Duy nhún vai: “Như nhau cả thôi, trong quân đội ngoài huấn luyện với sát hạch thì còn gì đâu. Cô ở Quân khu 9 tiếp xúc với đủ loại nhiệm vụ, chắc chấn động lòng người lắm nhỉ?”
“Đúng vậy, Nhiếp Nhiên, chị ở đây đã làm những nhiệm vụ gì rồi? Nói em nghe với.”
Hà Giai Ngọc tò mò hỏi.
Nhiếp Nhiên cười, nhớ lại mấy chuyện không lớn không nhỏ, đang định lên tiếng thì thấy Nghiêm Hoài Vũ vội vàng ngăn lại:
“Nhiệm vụ của Quân khu 9 không thể hỏi
linh tinh được, em như vậy sẽ hại Nhiếp
Nhiên.”
Hà Giai Ngọc nghe vậy mới sực tỉnh, nhớ ra nơi này là Quân khu 9, không thể so với những đơn vị khác: “A a a, đúng đúng đúng, em quên mất, em cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi. Nhiếp Nhiên, chị không cần phải nói với bọn em, hôm nay chủ yếu là bọn em muốn đến thăm chị, thấy chị thế này bọn em cũng rất vui.”
Nhiếp Nhiên buồn cười. Bọn họ không muốn nghe thì cô cũng đành chuyển chủ đè.
“Vậy tại sao mọi người lại xuất hiện ở đây?”
Thi Sảnh nói: “Quân khu 9 các cậu vẫn chưa biết à? Lần này chúng tôi đến diễn luyện quân sự cùng các cậu, nghe nói còn có hai đơn vị nữa.”
“Đúng vậy đúng vậy, đến lúc đó chị phải nhẹ tay nhé, dĩ nhiên nếu có thể bảo vệ
bọn em thì càng tốt.” Hà Giai Ngọc nói đùa.
Nhiếp Nhiên vốn còn muốn nói hơn nửa năm không gặp, chẳng lẽ không muốn thử mấy chiêu sao, kết quả bị Nghiêm Hoài Vũ cướp lời: “Nói gì thế, lúc diễn luyện mọi người đều dựa vào bản lĩnh thật, sao nhẹ tay được?”
“Hơn nửa năm không gặp, tinh thần trách nhiệm của anh tăng lên đáng kể đấy.”
Mặc dù cô không hiểu tại sao anh ta lại thay đổi, nhưng cô nghĩ chắc thế nào cũng có liên quan đến Mã Tường và chuyện nhà anh ta.
“Cầm lông gà mà tưởng là lệnh tiễn, đến đâu cũng nghiêm túc, nhìn mà thấy phiền.”
Hà Giai Ngọc oán trách, Nghiêm Hoài Vũ nóng nảy: “Em nhìn anh thấy phiền? Em chắc chắn chứ?”
“Đúng vậy, thấy anh là phiền, sao hả?” Hà
Giai Ngọc có Nhiếp Nhiên nên rất to gan.
là ai thế?”
Nhiếp Nhiên thấy Dịch Sùng Chiều đi tới thì hơi ngẩn ra, trả lời: “Đội trưởng của
Quân khu 9 chúng tôi.”
“Đội trưởng? Chị hạnh phúc quá đi mất, ngày nào cũng được ngắm một đội trưởng đẹp trai đến thế! Nếu em được anh ta huấn luyện thì em tình nguyện huấn luyện thêm mỗi ngày.”
Nhiếp Nhiên nghe mà muốn cười ra tiếng.
Trước kia lúc anh ở đơn vị dự cũng không nghe thấy Hà Giai Ngọc nói thế. Quả nhiên là cái xã hội xem mặt…
Nhiếp Nhiên im lặng cảm thán, Hà Giai
Ngọc thì sắp phát điên rồi, cho đến khi
Nghiêm Hoài Vũ đen mặt ho khan mấy tiếng mới khiến cô ta tỉnh táo lại: “Đợi đã, em nhớ đội trưởng của Quân khu 9 tên là… đội trưởng Vụ gì mà, khi đó không phải chúng ta đã gặp rồi à?”
“Bây giờ đội trưởng Vụ thành đội phó rồi.”
Nhiếp Nhiên giải thích.
“Hả? Làm sai bị giáng chức à?”
Câu hỏi ngây thơ của cô ta khiến Nhiếp
Nhiên cũng không biết phải giải thích thế nào: “Không làm gì sai cả, chỉ là điều động cần thiết thôi.”
Hà Giai Ngọc gật đầu, vẫn muốn nói gì nữa nhưng bị Nghiêm Hoài Vũ cắt ngang:
“Được rồi được rồi, em đừng quấn lấy
Nhiếp Nhiên nữa, đội trưởng đến tìm
Nhiếp Nhiên chắc là quan trọng, chúng ta đi trước thôi.”
“Đúng, Nhiếp Nhiên, bọn em không quấy rầy chị nữa, đi trước đây.”
Đám người Hà Giai Ngọc thấy Dịch Sùng
Chiều đi tới liền thức thời chào Nhiếp
Nhiên rồi rời đi.