Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2326
TÊN HỌC TRÒ NGU XUẨN Ở ĐÂU RA THẾ?!
Lý Tông Dũng hỏi mấy câu, người thông minh như ông nghe thấy gần đây anh không ăn cơm cùng Nhiếp
Nhiên là biết ngay có vấn đề, thế là vội vàng bảo Vu Thừa Chinh gọi Dịch Sùng
Chiều đến.
Anh bước vào phòng, vẻ mặt vẫn bình thường, nhưng bọn họ là thầy trò, Lý Tông
Dũng liếc một cái là thấy ngay khoảng thời gian này anh sống không được tốt lắm.
Ông giả vờ nói chuyện công việc gần đây với anh mấy câu, cuối cùng như vô tình hỏi: “Nghe nói gần đây cháu luôn ăn cơm trong phòng làm việc, bận quá à? Hay là…
muốn tránh ai?”
Dịch Sùng Chiêu đang ngồi lật xem báo cáo công việc, nghe vậy hơi khựng lại rồi nhanh chóng khôi phục như bình thường:
“Công việc bận quá thôi ạ.”
Nhưng Lý Tông Dũng không định bỏ qua cho anh, tiếp tục hỏi: “Vậy sao? Gần đây việc bàn giao của cháu đã kết thúc rồi, cháu bận cái gì?”
Anh qua loa lấy lệ: “Cuối năm rồi, việc vặt vãnh trong đơn vị cũng rất nhiều.”
“Những chuyện vặt vãnh này còn bận hơn bàn giao công việc à? Lúc bàn giao cháu bận đến nỗi không được ngủ mà vẫn xuống tầng ăn cơm, bây giờ nhàn rỗi lại ăn trong phòng làm việc?”
Dịch Sùng Chiêu vẫn trả lời tự nhiên như thường: “Không có chuyện gì, có thể khoảng thời gian trước mệt mỏi, bây giờ cháu muốn nghỉ ngơi, thuận tiện nghiên cứu xem đến lúc đó phải đánh bên biên giới thế nào.”
Lý Tông Dũng thở dài khuyên nhủ: “Là người từng trải, chú nhất định phải nói với cháu, chuyện tình cảm ấy mà, yêu nhau thì đơn giản, nhưng sống chung thì khó khăn, cần phải có thời gian mài giũa.”
Dịch Sùng Chiếu đặt tài liệu lên bàn trà, ngẩng đầu lên nhìn Lý Tông Dũng: “Chú cảm thấy quá trình yêu nhau của cháu đơn giản à?”
Lý Tông Dũng ho khan, được rồi, ông phải thừa nhận thằng nhóc này theo đuổi vợ suýt nữa mất cả mạng, đúng là rất không dễ dàng.
“Ừ thì… cháu yêu nhau không dễ, thế thì càng phải quý trọng mối tình này. Con gái là phải dỗ, chiến tranh lạnh chỉ khiến quan hệ trở nên tệ hại thôi.”
Đâu phải anh không biết chuyện này, mỗi tối huấn luyện thấy gương mặt cau có của
Nhiếp Nhiên, anh có thể nói gì nữa.
“Đây cũng là kinh nghiệm từng trải của chú à?” Anh đè nén sự mất mát trong lòng,
cười hỏi.
Mặt Lý Tông Dũng đỏ lên, hung dữ trừng anh: “Cái thằng này, chú tốt bụng nhắc nhở mà cháu còn trêu chú!”
“Chia sẻ kinh nghiệm thôi mà.”
Dịch Sùng Chiêu nói xong lại bị Lý Tông
Dũng trừng một cái.
“Dù sao chú cũng nhắc nhở cháu, con nhóc kia không giống với người khác, nếu ầm ĩ ra chuyện thì cháu đừng có khóc.”
Anh cười khổ, thật ra anh cũng sợ nhất điểm này. Nhiếp Nhiên quá bình tĩnh. Ngày đó anh nói xong thì không đi ngay, lúc thấy cô vẫn đứng một mình ở đó, anh liền nấp ở cách đó không xa lén quan sát cô.
Kết quả khiến anh mở rộng tầm mắt, cô không hề đau lòng khổ sở như trong dự liệu của anh, cô rất bình tĩnh, cũng rất bình thường, thậm chí còn quay lại nghiêm túc huấn luyện ba tiếng rồi mới về phòng,
khiến anh cảm thấy tất cả như một trò cười. Đ
Mà sự bình tĩnh và thờ ơ của Nhiếp Nhiên bắt đầu khiến anh hoảng loạn, dần dà càng lúc càng sốt ruột không chắc chắn, đến cuối cùng không ngủ được, chỉ có thể không ngừng làm việc, dùng công việc để khiến mình dừng suy nghĩ lung tung.
Có mấy lần anh muốn chủ động qua đó, nhưng cuối cùng đều dừng lại, bởi vì…
“Chính vì không giống nhau nên cháu mới muốn thử một lần.”
Lý Tông Dũng hỏi: “Thử một lần cái gì?”
“Thử một lần không có cháu, cô ấy sẽ làm thế nào.” Anh hít sâu một hơi, nhìn ánh mặt trời mùa đông ngoài cửa sổ.
Liệu cô có đứng ngồi không yên giống anh, có ăn không ngon ngủ không yên giống anh, có… phát hiện ra sự quan trọng của anh hay không.
Lý Tông Dũng thấy vẻ mặt anh nặng nề, giận đến tuyệt vọng: “Không có cháu?
Không có cháu, người ta sống càng tiêu sái, nam binh thích nó chất thành đống, không nói đám Uông Tư Minh, chỉ riêng đám Lý
Vọng, Phùng Chí, Cố Vinh An, Mạnh Kiệt trong Quân khu 9… có ai không đối xử đặc biệt, lúc nào cũng quan tâm đến nó chứ.”
Ông chỉ muốn đập tài liệu trong tay lên đầu Dịch Sùng Chiêu, cái tên học trò đần độn này là do ông dạy ra à? Sao lại như đầu gỗ vậy!
Rõ ràng nguy cơ khắp nơi, đâu đâu cũng có người muốn thay thế nó, thế mà nó còn giận dỗi với Nhiếp Nhiên, không phải là dâng cơ hội cho người khác à!
Cứ thế này, ông không biết năm tháng nào mới có thể gặp được cháu của mình nữa!
Đúng là thằng ngốc!