Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2323
NẾU KHÔNG NÓI THÌ CẢ ĐỜI ĐỪNG NÓI
Quả nhiên Triệu Thiển Mạch đến tìm cô rất nhanh, lần này cô ta có vẻ hơi lúng túng và… hóng hớt!
Nhiếp Nhiên nhìn là biết cô ta đến làm gì, thể là dứt khoát buông đũa xuống.
“Có chuyện gì thế?” Cô hỏi.
Triệu Thiển Mạch nhìn mấy nữ binh sau lưng, Nhiếp Nhiên nhìn theo, đám nữ binh hóng chuyện kia lập tức ngẩng đầu nhìn trời, đếm hoa văn trên trần nhà.
Thấy đám người không có nhân tính kia,
Triệu Thiển Mạch hối hận trong lòng, sớm biết lúc ấy cô ta đã không đánh cược với
bọn họ rồi, kết quả thua cuộc còn bị đẩy ra làm kẻ xui xẻo.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, ấp a ấp úng là tôi không kịp huấn luyện mất.” Nhiếp
Nhiên tốt bụng nhắc nhở.
Triệu Thiển Mạch ho khan mấy tiếng, lắp bắp nói: “À thì, Nhiếp Nhiên à, là chiến hữu cùng phòng, tôi mang theo kỳ vọng và nghi ngờ của tất cả mọi người hỏi cô một câu, cô… và đội trưởng Dịch gần đây rất tốt đúng không?”
“Cái gì rất tốt?” Nhiếp Nhiên giả ngu.
Triệu Thiển Mạch lại ho mấy tiếng, vòng vo dò hỏi: “Thì là… ở cạnh nhau rất vui vẻ, tôi thấy đội trưởng Dịch đối xử với cô không tệ, không giống giày vò cô, mang cô ra thị uy.”
Nhiếp Nhiên hỏi: “Anh ta còn cần thị uy à?”
“Hình như… không cần.” Bây giờ người bọn họ sợ nhất chính là đội trưởng Dịch.
Không phải vì đội trưởng Dịch hung dữ với bọn họ, mà anh ôn hòa quá, hơn nữa mỗi lần nói chuyện đều rất có lý, khiến họ tự nhận thấy mình sai. Hình như anh có thể chất khiến người ta tự khuất phục, chỉ dùng một ánh mắt hoặc là một câu dạy dỗ đã đủ làm cho lòng người sợ hãi rồi.
Lúc Triệu Thiển Mạch vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng ho.
“À thì ý của tôi là anh ấy không giày vò cô à?”
Nhiếp Nhiên cười: “Nếu như không tính mỗi tối võ trang vượt sông hai tiếng, luyện xà đơn một tiếng, mang nặng chạy việt dã mười cây số cùng với vượt chướng ngại vật bốn trăm mét thì đúng là anh ta không giày vò tôi.”
Mỗi tối huấn luyện nhiều như vậy à?
“… Cô còn sống thật không dễ dàng.” Triệu
Thiển Mạch cảm thán.
Chẳng trách gần đây thành tích Nhiếp
Nhiên đã nâng cao.
“Cô muốn huấn luyện cùng tôi à, có lẽ lúc này đội trưởng Dịch đang đợi tôi ở sân huấn luyện đấy.” Nhiếp Nhiên cố ý dọa.
Triệu Thiển Mạch hoảng sợ, lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, tôi… tôi đau lưng… khụ khụ khụ… đau muốn chết, tôi đi về nghỉ một lúc, khụ khụ… nghỉ ngơi một lúc…”
Cô ta vừa che ngực ho vừa nói đau lưng, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đùa cái gì thế, đêm hôm võ trang vượt sông cũng thôi đi, còn phải luyện xà đơn một tiếng, cô ta cảm thấy chỉ nửa tiếng thôi là đã ngã từ trên xuống rồi.
Ai muốn chịu khổ chứ!
Huống hồ ban ngày cô ta huấn luyện đủ rồi, không cần thêm nữa đâu!
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe môi lên.
Cuối cùng cũng tạm thời giải quyết được đám người kia.
Tiếp theo là đến lượt Dịch Sùng Chiêu!
Nhiếp Nhiên ăn xong, lo dạ dày khó chịu nên cô đi mấy vòng trong sân huấn luyện cho tiêu cơm rồi mới xử lý chuyện của
Dịch Sùng Chiêu.
Một vòng, hai vòng….
Đến khi chuẩn bị đi vòng thứ ba thì anh vội vàng đi từ xa đến.
“Chạy năm cây số làm nóng người đã rồi anh đưa em đến sân bắn, khoảng thời gian này em huấn luyện thể lực không tệ, thưởng cho em cầm súng.” Anh cười ôn hòa, nói với cô.
Bình thường lúc huấn luyện Nhiếp Nhiên sẽ hoàn toàn phục tùng lời Dịch Sùng
Chiêu, nhưng hôm nay cô lại đứng im, hỏi anh: “Trước khi huấn luyện, anh không định nói gì với em à?”
Anh ngẩn ra: “Nói cái gì?”
“Anh nói xem phải nói cái gì?”
Anh hơi chột dạ: “Chẳng lẽ muốn anh nói nhớ em à?”
“Gần đây hình như trong đơn vị có một số lời đồn, anh nghe thấy chưa?” Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại.
Vẻ khác thường lóe lên trong mắt anh rồi biến mất: “Lời đồn? Lời đồn gì? Anh không biết, gần đây anh bận chuyện biên giới, không thể phân tâm, em nói nghe xem.” ®