Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2322
M ấy ngày liên tục Dịch Sùng Chiêu đều đúng giờ ở phòng ăn đợi cô, sau đó cùng cô ăn cơm.
Nói hoa mỹ là: Kiên quyết ngăn chặn “tình chiến hữu” không thể tự lo liệu cuộc sống này.
Ở trong mắt người khác, rõ ràng anh đang khiển trách Nhiếp Nhiên. Đến nỗi một thời gian sau đó, một ngày ba bữa cứ chỗ nào cô đến là tất cả mọi người đều tự động nhường chỗ cho Dịch Sùng Chiêu. Mà anh thì vô cùng thoải mái ngồi xuống đối diện cô ăn cơm.
Ban đầu Nhiếp Nhiên cũng không để ý, cô cảm thấy công việc của anh bận rộn, có thể kiên trì một tuần đã không tệ rồi. Nhưng sau đó cô phát hiện nhìn như mình đã quá ngây thơ.
Anh đâu có kiên trì một tuần mà hoàn toàn giống như mọc rễ trên cái ghế đối diện cô, cứ đúng giờ là xuất hiện. Hơn nữa gương mặt anh cực kỳ nghiêm túc, chỉ ăn cơm không nói gì, trông như anh đang canh chừng mình thật vậy, làm hại cô ngay cả cơ hội góp ý cũng không có.
Dần dà cô cũng quen, dù sao anh không nói gì, ăn xong là đi, cho nên không ảnh hưởng gì đến cô. Nhưng không ảnh hưởng đến cô không có nghĩa là không ảnh hưởng đến người khác.
Buổi trưa hôm đó, Triệu Thiển Mạch nhân lúc Dịch Sùng Chiêu rời đi, lén chạy tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, hỏi: “Đến bây giờ đội trưởng Dịch vẫn canh chừng cô ăn cơm à?” Nhiếp Nhiên: “Ừ.” “Anh ta kiên trì thật.” Triệu Thiển Mạch bội phục: “Nhưng cô cố lên, đừng để anh ta bắt được thóp. Trong chuyện lần trước, bọn họ đều nói đội trưởng Dịch tìm cơ hội để xử lý cô, bây giờ còn đang đánh cược nữa.” Nhiếp Nhiên cau mày: “Đánh cược? Đánh cược cái gì?” Triệu Thiển Mạch nhỏ giọng nói: “Tất nhiên là đánh cược lúc nào cô không kiên trì nổi rồi. Yên tâm, tôi cược là cô nhất định chịu được, cho nên cô phải cố gắng đấy!” Nhiếp Nhiên giận đến bật cười: “Xem ra Quân khu 9 huấn luyện quá thoải mái nên mọi người mới nhàm chán như vậy.” Triệu Thiển Mạch nhún vai: “Cuộc sống trong đơn vị rất khô khan, thỉnh thoảng làm chút chuyện vui cũng được mà.” Cô ta vỗ vai Nhiếp Nhiên: “Nhưng quan trọng nhất vẫn là cô phải kiên trì, nhất định phải kiên trì! Được rồi, tôi về ngủ đây, cô cố gắng lên!” Trước khi đi cô ta còn không ngừng nắm tay cổ vũ Nhiếp Nhiên. Cô đỡ trán bất lực, quyết định phải dừng trò cười nhàm chán này lại.
Buổi tối hôm đó Dịch Sùng Chiêu vẫn đúng giờ ngồi đối diện cô ăn cơm.
Nhiếp Nhiên phát hiện có rất nhiều người đều nhìn về phía bọn họ. Vì vậy, cô nhẹ giọng nói với anh: “Em nói này, ở đây có nhiều chỗ trống như vậy, sao anh cứ phải ngồi cùng em?” Anh không biết mình rất khiến người khác chú ý à?
Những ánh mắt kia đều dán vào bọn họ, chẳng lẽ anh không cảm nhận được một chút nào sao?
Anh vẫn bình tĩnh nói: “Anh đến nói với em tối hôm nay đổi chỗ huấn luyện, không sân huấn luyện nữa.” Nhiếp Nhiên lập tức thu hồi những suy nghĩ kia: “Vậy ở đâu?” “Ở hồ chứa nước, lần trước em vượt sông W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m không đạt tiêu chuẩn, trải qua những ngày huấn luyện vừa rồi, bây giờ đi thử xem sao.” Cô không còn tâm tư nào khác, gật đầu trả lời: “Được, em biết rồi.” Dịch Sùng Chiêu nói xong lại theo đó mà ngồi ăn cơm cùng cô.
Hơn nữa mấy ngày sau đó anh vẫn dùng cách này.
Dần dần Nhiếp Nhiên cũng phát hiện ra.
Cô có cảm giác đám người xung quanh không còn nhìn bọn họ bằng ánh mắt xem kịch nữa mà là kiểu mập mờ, hóng chuyện.
Nhiếp Nhiên chột dạ, cảm thấy đám người này hiểu lầm rồi, cho nên muốn thương lượng với Dịch Sùng Chiêu xem thay đổi tình trạng này kiểu gì.
Nhưng sau đó cô nghĩ lại, với người thông minh như anh, trong đơn vị chỉ cần có một chút xíu khác lạ thì sẽ phát giác mới đúng.